06
Hoa khôi Quách Nhã đột nhiên tới tìm tôi.
Tôi vừa nhìn thấy cô ta, đã biết rõ là người đến cũng không có ý gì tốt.
Tôi ôm sách, vốn định lách qua người cô ta, cô ta cũng không nói chuyện, chỉ là tôi đi hướng nào, cô ta lập tức chặn hướng đó.
“Tìm tôi có việc gì?”
“Tôi hy vọng cô về sau tránh xa Lâm Tụng Thanh ra một chút.”
“Dựa vào cái gì?”
Trong tay còn thiếu năm mươi vạn tệ, dựa vào cái gì mà cách xa anh ta một chút.
Quách Nhã đánh giá tôi từ trên xuống, thấy tôi cả người bình thường, giọng điệu trở nên xem thường.
“Tôi biết rõ loại con gái như cô, nghèo nên chỉ muốn dựa vào phú nhị đại để thay đổi số phận của mình.”
“Nhưng cô sẽ không có được Lâm Tụng Thanh đâu.”
“Tôi với anh ấy là thanh mai trúc mã, đã có hôn ước từ nhỏ, cô chẳng qua chỉ là thứ mà anh ấy tìm đến đùa vui một chút lúc tôi rời đi thôi.”
“Dù sao, từ trước tới giờ anh ấy cũng không qua lại yêu đường với người nghèo.”
Tôi thật sự là phục rồi, có tiền là giỏi lắm sao?
Ở trước mặt tôi mở miệng là nghèo, chờ tôi lấy được một tỷ, việc trước tiên là đi thu mua nhà họ Lâm và nhà họ Quách.
“Sau đó thì sao?”
Tôi vẫn cứng đầu như không hiểu.
Quách Nhã hơi tức giận, nhưng cô ta là một người có giáo dục tốt, không nói bậy trong trường học, chỉ có giận giữ lấy tiền ra làm nhục tôi thôi.
“Tôi có thể đưa cô một trăm vạn tệ, cô về sau tránh xa anh ấy một chút.”
Tôi cười ha ha một cái, trả lời lại một cách đầy mỉa mai:
“Lâm Tụng Thanh trong mắt cô vốn rẻ mạt như vậy sao, chỉ có giá một trăm vạn tệ?”
“Nếu tôi cưới được anh ta, sau này không chỉ lấy được mỗi một trăm vạn tệ đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-luoc-that-bai-toi-vo-tinh-nhat-duoc-cau-em-phu-nhi-dai-lkvh/chuong-6.html.]
“Khê Xuân!”
Đằng sau đột nhiên truyền tới tiếng gầm lên của Lâm Tụng Thanh.
Nhìn qua Quách Nhã, trên mặt cô ta hiện lên nụ cười không mấy tốt đẹp, xem ra cô ta đã biết Lâm Tụng Thanh ở sau lưng tôi từ lâu rồi.
Lâm Tụng Thanh đi đến trước mặt tôi.
“Tôi biết cô không biết xấu hổ rồi, nhưng không ngờ là cô lại không biết xấu hổ đến mức này.”
“Tham lam tiền của tôi, tôi một đồng cũng không cho cô.”
Anh ta nói xong, lập tức kéo Quách Nhã rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng họ rời đi, nhỏ giọng nói với hệ thống.
“Tôi như vậy có được tính là làm đau khổ nam chính không?”
Âm thanh lạnh như băng của hệ thống vang lên:
[Tính.]
“Vậy có trừng phạt không?”
Hệ thống:
[Không, bởi vì đã mở phương pháp đặc biệt.]
“Tôi có thể lấy một trăm vạn tệ từ Quách Nhã không?”
[Không thể, chỉ đạt được khi tiền được lấy từ nam chính thôi.]
Mẹ kiếp!
Tôi nhịn không được mà chửi bậy.
Cách chó nịnh bợ này không thể lấy được một trăm vạn tệ rồi.
Tôi đổi cách, áp dụng cách đánh mạnh.
Nói như vậy, sau này mỗi lần Lâm Tụng Thanh tức giận, không biết là có phải vì tôi hay không, tôi cũng đều sẽ đi dỗ dành anh ta.
Nhưng lần này, tôi đình công rồi.