02
Ngày hôm sau, tôi vừa ôn tập bài học, vừa đợi điện thoại của Lâm Tụng Thanh.
Mười hai giờ, cuộc gọi của Lâm Tụng Thanh tới như đúng hẹn, giọng điệu của anh ta cương quyết như ra lệnh.
“Khê Xuân, xuống đi, đi dạo phố với anh.”
Tôi nhanh chóng khép sách lại, mặc dù thứ Hai phải thi, nhưng tôi vẫn vứt tài liệu sang một bên, làm hài lòng Lâm Tụng Thanh trước đã.
Tôi nhanh chóng mặc quần áo, thay một cái váy hoa, vì để phù hợp với thân người cao ráo của Lâm Tụng Thanh, cố ý đi giày cao gót.
Khi tôi vừa xuống lầu, Lâm Tụng Thanh vừa nhìn thấy tôi thì lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Sao em lại chậm chạp như vậy?”
Tôi chạy chậm đến bên cạnh anh ta, cười xòa nói:
“Chưng diện một chút mà!”
Lâm Tụng Thanh dừng bước, quay người đánh giá tôi từ trên xuống, giọng điệu nhàn nhạt nói:
“Phong cách ăn mặc vẫn khó coi như vậy.”
Lòng tôi trầm xuống.
Trong khoảng thời gian hẹn hò với Lâm Tụng Thanh, tôi hầu như chưa từng nhận được một lời công nhận nào.
Bởi vì trong mắt Lâm Tụng Thanh, tôi chính là đồ bỏ đi, là kẻ chẳng làm nên được trò trống gì, anh ta xem thường tôi.
Nhưng sau mỗi lần chê bai tôi xong, đều sẽ ôm tôi một cái, giọng điệu lại trở nên vô cùng dịu dàng…
“Khê Xuân, anh nói như vậy cũng là vì tốt cho em, ngoại trừ anh, sẽ không có ai nói cho em sự thật như vậy.”
Anh ta bao giờ cũng nói nhiều lần cho tôi biết, trên thế giới này phần lớn đều là những người dối trá.
Họ đều rất thích nói dối, chỉ có anh ta, sẽ luôn nói thật với tôi.
Chỉ có anh ta quan tâm tôi nhất.
Lần này cũng giống như vậy, anh ta trước tiên là phủ nhận tôi, sau lại chuyển sang vẻ mặt hài hòa mà nói với tôi:
“Em tự nhiên đã rất đẹp rồi, không cần phải so sánh với đám con gái hư vinh kia.”
Tôi nỗ lực nặn ra một nụ cười tươi, nhìn ánh mắt dần dần không có kiên nhẫn của anh ta, đi qua kéo lấy cánh tay anh ta.
Vì một tỷ, tôi chưa bao giờ phản bác anh ta, chính là vì sợ anh ta tức giận chia tay với tôi, khiến nhiệm vụ thất bại.
Anh ta quả nhiên là dẫn tôi đến trung tâm thương mại xa hoa nhất.
Đúng là trung tâm thương mại mà chỉ có người giàu mới dám đi dạo, ở bên trong, chỉ một ly trà sữa cũng đều không dưới một trăm tệ.
Ánh mắt tôi lấp lánh, đầu óc tôi nhanh chóng quay cuồng, hai mươi túi xách Hermes, hai mươi thỏi son Dior, lại đến Prada mua mấy cái túi, rồi lại mua giày da cá sấu, lại đến khu đồ trang sức chọn một viên ngọc phỉ thúy, sau đó lại đặt nhà hàng ở trên tầng cao nhất, ăn một bữa tối dưới ánh nến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-luoc-that-bai-toi-vo-tinh-nhat-duoc-cau-em-phu-nhi-dai-lkvh/chuong-2.html.]
Nhiệm vụ một trăm vạn tệ, hoàn thành một cách tuyệt đẹp.
Tôi hưng phấn lặp tức muốn trở thành một phú bà tỉ vạn tệ, cũng không phát hiện Lâm Tụng Thanh đã đưa tôi thẳng đến khu vực dành cho nam.
Đập vào mắt là một chiếc xe sang trọng, ánh mắt tôi mở to như quả chuông đồng, lúc này tôi ngượng ngùng.
“Em còn chưa thi bằng lái xe, không thể lái xe đấy…”
Lâm Tùng Thanh nghiêng mặt liếc nhìn tôi, trong khi nhân viên bán xe nghênh đón, nhàn nhạt vứt lại một câu:
“Tự mình đa tình cái gì? Ai nói anh muốn mua xe cho em.”
Tôi ngượng ngùng kèm theo sự sợ hãi, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ.
Anh ta dẫn tôi đến một chiếc xe thể thao màu xám ở phía trước, để nhân viên mở cửa xe, rồi lại bảo tôi ngồi xuống.
Tôi ngây người bị anh ta chỉ huy, sau khi tôi ngồi vào trong, anh ta dạo một vòng trước và sau xe, sau đó thò đầu nhìn ghế lái.
“Ra đi.”
Tôi giống như con rối bị anh ta giật dây, đứng một bên ở trạm xe như một cái cây sững sờ cắm xuống đất.
“Tôi muốn chiếc này.”
Anh ta đưa cho nhân viên bán xe một chiếc thẻ đen, động tác lưu loát và ngang ngược, tôi nhìn đến ngây người.
Xe này không chỉ dừng lại ở một trăm vạn tệ, chẳng lẽ anh ta muốn cho tôi bất ngờ?
Sau khi mua xong xe, anh ta lại dẫn tôi tới khu nữ trang, chỉ cần anh ta nhìn trúng thì sẽ bảo tôi đeo thử.
Từ cửa hàng trang sức đi ra, trên hai cánh tay tôi treo tất cả là năm cái túi.
“Lâm Tụng Thanh, vừa nãy anh chọn kích thước hơi lớn, kích thước vừa với em có lẽ nhỏ hơn một chút.”
Lâm Tụng Thanh không quay đầu lại.
“Đây không phải là mua cho em.”
Lòng tôi lạnh lẽo, nhưng tôi vẫn còn muốn hỏi:
“Vậy anh hôm nay không mua quà cho em sao?”
Lâm Tụng Thanh đột nhiên dừng bước, anh ta quay người, vẻ mặt vô cùng không kiên nhẫn, ánh mắt nhìn tôi còn có chút đáng sợ.
“Khê Xuân, em có thể đừng lúc nào cũng nghĩ mình là trung tâm được không, anh gọi em ra đây, chính là để em xách đồ và thử đồ giúp anh.”
Vẻ mặt tôi có chút cứng lại.
“Nhưng em… Em là bạn gái của anh.”
“Em là bạn gái của anh thì anh phải mua đồ cho em sao?”
Lời này của anh ta, tôi không có cách nào phản bác lại được, thật đúng là không có luật pháp nào quy định bạn trai là phải chi tiền cho bạn gái.