Giọng nói Cố Chiêu cuối cùng cũng có chút run rẩy: "Các ngươi muốn làm gì?"
Ta cười khì khì: "Nam nhân à, ta sẽ khiến ngươi sống không được, c.h.ế.t cũng chẳng xong."
Hai ám vệ nín thở tháo giày hắn ra, rồi lấy ra một chiếc lông vũ mảnh dài, nhè nhẹ hướng về lòng bàn chân mẫn cảm của hắn.
Cố Chiêu lập tức sụp đổ: "Cứu mạng! Thân binh của ta đâu? Nữ nhân biến thái này, bản hầu phải g.i.ế.c ngươi, bổn hầu phải hung hăng… a ha ha ha… ha ha ha ha a…"
Ta khoanh tay đứng nhìn hắn bị tra tấn đến chảy cả nước mắt, chậm rãi nói: "Từ nay về sau ngươi chỉ được cười vì ta, chỉ được khóc vì ta, trong thế giới của ngươi chỉ được có một mình ta."
"Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ trói ngươi bên cạnh ta, để mỗi ngày ngươi đều chỉ được nhìn thấy mặt ta, nghe tiếng ta, hưởng thụ cảm giác bị ta tra tấn."
"Ngươi nhất định sẽ rất thích, tiểu dâm miêu à."
Cố Chiêu nước mắt nước mũi tèm lem: "Độc phụ… ha ha ha… ta nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi… ha ha ha…"
Lời là thế, kỳ thực ta không hề hứng thú cũng chẳng có thời gian bận tâm tới hắn.
Chưa được mấy ngày, ta đã ném hắn vào đại lao ăn cơm tù.
Nghe nói sau đó hắn và lão cha hắn còn vì tranh giành nửa cái bánh bao mà đánh nhau một trận long trời lở đất.
Phụ hoàng thì mở ra đại chiến bài trừ hắc đạo, thanh trừ tham quan, chỉnh đốn triều cương.
Người rất bận, nhưng vẫn thường tranh thủ thời gian đến bầu bạn cùng ta.
Có lẽ vì trong hậu cung chỉ có một vị công chúa là ta, còn phi tần thì người chẳng hề đoái hoài.
Trong cung ai ai cũng đồn rằng phụ hoàng… không được.
Ta từng vòng vo thăm dò: "Có muốn tuyển thêm mỹ nữ không?"
"Dame (*)." Phụ hoàng trầm ngâm đáp, "Trẫm là một minh quân không vướng chuyện nhi nữ, chỉ lo việc nước, các ngươi cứ vui thầm đi."
(*) Ý ảnh là không được á.
Ta liền nói thẳng: "Ngài cứ nói mình già rồi, bất lực rồi là được."
Phụ hoàng bóp nát chén lưu ly trong tay, trầm giọng nói: “Trẫm cho con một cơ hội, nói lại lần nữa.”
Ta cả gan suy đoán: “Chẳng lẽ khuynh hướng tính dục của người đã thay đổi kể từ khi sang trung niên?”
Phụ hoàng khẽ nhướng mày: “Vậy con đã có hoạch định gì cho tương lai của bản thân chưa?”
Chuyển chủ đề gì mà cứng nhắc.
Ta trầm ngâm suy nghĩ, nghiêm túc đáp: “Hiện giờ con chỉ muốn tiếp tục nghiên cứu canh nông, giải quyết vấn đề lương thực của bản triều, để muôn dân đều được ăn no.”
Phụ hoàng trầm mặc giây lát, hỏi: “Con có hứng thú triều chính không?”
Ta sững người: “Phụ hoàng muốn truyền ngôi cho con sao?”
Phụ hoàng nhún vai: “Nếu con nguyện ý thì cứ thế đi.”
Ta nói: “Nhưng con là nữ nhi.”
Xưa nay bản triều chưa từng có nữ đế.
Phụ hoàng nhàn nhạt đáp: “Nhưng trước đây trẫm cũng là nữ nhi mà.”
???
!!!
Ta c.h.ế.t lặng.
Ngoài song, mây mỏng trôi lững lờ. Phụ hoàng đứng dưới hành lang, thân ảnh gầy guộc song lại hiên ngang vững chãi.
Người ngước mắt nhìn về dãy núi xa, chậm rãi kể về đời mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-khong-yeu-ai/chuong-7.html.]
Cha mẹ của người tầm thường mà dung tục, lại khăng khăng hy vọng người có thể thành long thành phượng.
Họ muốn người đoan trang nết na, lại muốn người hoạt bát vui vẻ.
Muốn người chuyên tâm học hành đừng đắm chìm tình ái, lại muốn sau khi tốt nghiệp phải lập gia đình.
Muốn người thành đạt trong sự nghiệp, lại phải khéo léo vun vén nội trợ.
Muốn người có chính kiến, lại phải biết nghe lời.
Họ dùng thứ gọi là tình thân để trói buộc người, ép người bước đi trên con đường mà "mọi người đều cho là thành công".
Song, chưa từng có ai hỏi người muốn gì, thích gì, yêu ai.
Gió khẽ lay lọn tóc phụ hoàng.
Người nghiêng đầu nhìn ta, mỉm cười.
“Nhưng con ngoan, ta chỉ hy vọng con được tự do.”
“Ta hy vọng con có quyền lựa chọn thời điểm làm hay không làm một việc.”
“Ta hy vọng con có lý tưởng của riêng mình, có năng lực bảo vệ chính mình.”
“Ta hy vọng con tự do như gió, nhẹ nhàng như chim, có thể sở hữu núi xanh và biển mây thuộc về riêng con.”
“Còn ta sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc cho con.”
Hôm ấy, ta bật khóc.
Ta chẳng rõ lý do, chỉ biết bản thân đã òa khóc trong vòng tay phụ hoàng.
Sáng hôm sau, ta nói với phụ hoàng: “Con không muốn làm nữ đế, con muốn làm nông dân.”
Phụ hoàng mỉm cười, xoa đầu ta: “Được.”
Người nói không phải chỉ có nữ chính trong truyện nữ tôn mới là “đại nữ chủ”.
Chỉ cần là người sống đúng với tâm ý, làm theo bản tâm, đều xứng đáng là đại nữ chủ.
Người tin ta sẽ trở thành nữ nông gia xuất sắc nhất bản triều.
Còn về người thừa kế ngai vàng, phụ hoàng định tổ chức một cuộc tuyển chọn.
Không phân biệt nam nữ, không xét xuất thân, chỉ trọng hiền tài.
Tất cả ứng viên đều phải trải qua sự khảo nghiệm và rèn giũa lâu dài dưới sự giám sát trực tiếp của người mới có thể kế thừa đại thống.
Dưới sự trị quốc của phụ hoàng, bản triều gió lành khí thuận, quốc thái dân an.
Bách tính yên cư lạc nghiệp, nhân súc hưng thịnh.
Lại một năm đại hạn, đồng ruộng khô cằn, mùa màng thất bát.
Triều đình lập tức phân phát lương thực từ kho đầy, chính tay ta phụ trách cứu tế, đồng thời truyền bá kỹ thuật canh tác.
Lẽ ra phải là một năm c.h.ế.t đói đầy rẫy, nhưng dân chúng vẫn yên ổn vô sự.
Thôn làng xóm ngõ đều ca tụng danh ta, sử sách ghi chép công lao ta.
Thanh Bình Công Chúa Lý, độc nữ của đế vương.
Kiêm nhiệm chính nhất phẩm chưởng cục của Ty Nông Cục.
Cả đời chuyên tâm nông sự, công đức hiển hách, không lập gia thất.
Kèm theo một vài nam sủng.
(Toàn văn hoàn)