Hắn sững người: "Không phải ta."
Thái độ ta bình thản, nhưng giọng nói sắc bén: "Lúc đó bờ sông chỉ có hai ta, không phải ngươi thì là ai? Tự biên tự diễn anh hùng cứu mỹ nhân à? Thủ đoạn quá vụng về rồi."
Thác Bạt Tĩnh cứng họng.
"..."
Ta: "Buông tay, ngươi ôm thế sao ta bơi được?"
Ta đẩy hắn ra, tự mình bơi kiểu tự do về bờ.
Nếu phụ hoàng ở đây, chắc chắn người sẽ giơ ngón cái khen ta thừa hưởng tài năng bơi lội hoàn mỹ của mình.
Sau khi Thác Bạt Tĩnh nhận ra mánh khóe không hiệu quả với ta, hắn bắt đầu dùng tấm lòng.
Hắn tự tay tỉa bớt cây cối rậm rạp trong viện, tránh cho thích khách ẩn nấp.
Cạnh bàn và ghế đều được bọc vải mềm, tránh ta bị thương.
Thậm chí còn đích thân mài nhẵn từng phiến đá lát đường, sợ ta giẫm trúng bị đau.
Hắn ân cần nói: "Ta không muốn nàng chịu một chút thương tổn nào."
Ta mỉm cười gật đầu: "Làm tốt lắm."
Hắn cong môi lên, vẻ mặt đầy mong đợi.
Ta bổ sung: "Nhưng mấy thứ này không phải việc ám vệ nên làm hay sao?"
Thác Bạt Tĩnh: "..."
Ngày hôm sau.
Hắn hái một bó mẫu đơn còn đọng sương sớm đặt bên gối ta, để khi ta mở mắt là có thể nhìn thấy.
Hắn đỏ mặt nói: "Hoa tươi dâng mỹ nhân."
Ta nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn được lườm hắn: "Ai cho ngươi hái bừa hoa trong cung hả? Ngươi không biết quy củ à?"
Thác Bạt Tĩnh ngơ ngác.
Hắn rối loạn.
Rồi lặng lẽ bò ra ngoài.
Ngày thứ ba.
Tuy thất vọng nhưng hắn vẫn nghiêm túc vào nhà bếp bận bịu cả buổi sáng.
Nghe nói ta thích ăn bánh hạt dẻ nên đích thân làm cho ta.
Cuối cùng suýt nữa cho nổ luôn cả nhà bếp, lại đem một đĩa bánh hình dạng kỳ quái bưng đến trước mặt ta, ánh mắt lấp lánh như có sao rơi.
"Nếm thử đi."
Ta nhìn bàn tay hắn đỏ bừng vì bị bỏng, lại nhìn đống vật thể còn bốc khói nóng hầm hập, lấy hết dũng khí gắp một miếng lên cắn thử, cố gắng nuốt xuống một cách khó khăn.
Hắn chớp mắt, hỏi: “Thế nào? Ngon không?”
Nhìn bộ dạng kia của hắn, rõ ràng là vẻ mặt “ta đã rất dốc lòng khổ cực nấu nướng, cho dù có khó ăn thì cũng phải miễn cưỡng khen ngợi ta một câu” - ta chỉ biết giơ ngón cái lên với hắn.
“Huynh đệ, nếu muốn g.i.ế.c ta thì cứ nói thẳng.”
Thác Bạt Tĩnh không phục.
Hắn trực tiếp nuốt trọn cả miếng lớn, nửa ngày cũng không nuốt xuống được.
Thác Bạt Tĩnh: “Ọe!”
Thác Bạt Tĩnh rơi vào trầm mặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-khong-yeu-ai/chuong-2.html.]
Hắn cảm thấy đời này e là không thể theo đuổi được nữ nhân.
Hắn chán nản, bất lực, rồi phát tiết.
Hắn điên cuồng luyện võ, tiếng múa kiếm vun vút vang lên như gió lướt.
Lúc ta đến tìm, hắn đang vén vạt áo lau mồ hôi, để lộ phần cơ bụng rắn chắc còn đẹp hơn cả những tiểu quan mà phụ hoàng từng đưa ta đi xem.
Ta hỏi hắn: “Kiếm của ngươi đẹp quá, có thể chạm thử không?”
Hắn khẽ gật đầu.
Vậy nên ta liền đặt tay lên cơ bụng hắn, vừa xoa vừa than thở: “Nếu ngươi làm thế này từ đầu thì đâu có lắm chuyện như vậy?”
Phụ hoàng từng nói tình cảm của nam nhân có thể là giả, nhưng cơ bụng thì không thể giả.
Thác Bạt Tĩnh đỏ mặt, cứng đờ tại chỗ.
Ta hỏi hắn, vì sao phải lấy lòng ta.
Hắn đáp, chính hắn cũng không rõ, chỉ là vô cớ muốn ta tin hắn, thích hắn.
Ta hỏi: “Nếu ta thật lòng thích ngươi, ngươi còn muốn đi trộm bản đồ bố phòng không?”
Hắn mím môi không đáp.
Ta biết, là có.
Bởi nhân vật của hắn vốn dĩ là như vậy - hắn hoàn toàn có thể chỉ chăm lo sự nghiệp, nhưng vẫn cứ muốn vừa theo đuổi nghiệp lớn vừa làm tổn thương ta một phen.
Bởi vì ta là nữ chính trong truyện ngược.
Nam nhân yêu ta đến c.h.ế.t đi sống lại, nhưng khi lợi ích bản thân bị đe dọa thì vẫn sẽ buông bỏ ta không chút do dự.
Nếu là ta của trước kia - một tiểu công chúa nhát gan sống dưới cái bóng nghiêm khắc của phụ thân, ta có lẽ sẽ cảm động vì sự đối xử tốt đẹp ấy.
Vì trước kia chưa từng có ai đối xử tốt với ta như vậy.
Nhưng bây giờ phụ hoàng đã trao cho ta tất cả mỹ hảo và tình yêu của thế gian này.
Phụ hoàng từng nói, tình yêu trân quý nhất là tình yêu đặt con lên trên tất cả.
Tình yêu phải cân đo lợi ích thì chẳng đáng một xu.
Thác Bạt Tĩnh đi rồi, lúc đi còn tiện tay cuỗm theo bản đồ bố phòng.
Bắc Quốc chẳng mấy chốc sẽ phát binh xâm phạm.
Chúng lớn tiếng tuyên bố ba ngày sẽ hạ ba tòa thành của triều ta.
Rất nhanh sau đó đã bị phụ hoàng đánh cho tè ra quần, buộc phải dâng ba thành trì lại cho triều ta, thêm vào đó là cống nạp mỗi năm tăng gấp đôi.
Bởi vì bản đồ bố phòng là giả, toàn bộ đều là bẫy.
Có thể thấy sứ thần Bắc Quốc rất không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng vẫn dè dặt mở miệng: “Thái tử của chúng thần muốn hỏi, liệu công chúa có vì đại nghĩa mà nguyện ý hòa thân với Bắc Quốc không?”
Phụ hoàng trực tiếp hất đổ án thư, cười ôn hòa: “Truyền lời tới hắn, hắn nghĩ nhiều rồi. Nữ nhi Giang Chiết Hộ (*) tuyệt đối không gả xa.”
(*) Cách gọi tắt của ba khu vực thuộc miền Đông Trung Quốc là Giang Tô - Chiết Giang - Thượng Hải.
Sứ thần mang theo vẻ mặt “tiền khó kiếm, cứt khó nuốt” rút lui.
Trong tiệc mừng công, phụ hoàng cùng ta nâng chén rượu nho do Bắc Quốc tiến cống.
Người nháy mắt với ta: “Chúc mừng tiểu công chúa của trẫm chiến công đầu mỹ mãn.”
Ta ngượng ngùng cười đáp: “Tất cả đều là nhờ phụ hoàng dạy bảo tốt.”
Người nói “chiến công đầu” không phải chỉ thắng lợi chiến trận, mà là người đàn ông đầu tiên.
Không bao lâu, người thứ hai liền xuất hiện.