Công Chúa Không Yêu Ai
Chương 1
Phụ hoàng ta từ năm năm trước đột nhiên như biến thành một người khác.
Lúc nhỏ người yêu cầu ta ăn không nói, ngủ không ngáy, muỗng không được phát ra tiếng, nhai không được mở miệng.
Có lần ta lỡ ợ một cái, mặt đỏ bừng, cúi đầu chờ người trách phạt.
Quả nhiên người mở miệng mắng.
Nhưng nội dung mắng lại là: “Con ăn cơm có thể há miệng to hơn không?”
Ta ngây người.
Người gắp cho ta một cái đùi gà, vừa nhai vừa nói:
“Ăn cơm là phải vui vẻ, há miệng thiệt bự mới ngon chớ. Ăn mà cứ căng như dây đàn vầy, sao mà tiêu hoá cho nổi, thấy hông?”
Thấy hông?
Ta nửa tin nửa ngờ ăn một miếng thật to, người liền híp mắt hài lòng.
“Ngoan lắm, lát nữa cha dẫn con đi coi hí kịch nhé?”
Người không thích ta gọi là “phụ hoàng”, luôn tự xưng là “cha”.
Vì người thích được gọi là “cha”.
Ta ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Mỗi dịp lễ tết hay mừng thọ trong cung đều có biểu diễn hí khúc.
Ta đã xem từ nhỏ đến lớn, thật ra xem lần nào cũng ngủ gật.
Nhưng vở kịch phụ hoàng dẫn ta đi xem thì lại khác.
Người dắt ta xem vở Thước Kiều Tiên, kể chuyện Ngưu Lang và Thất Tiên Nữ.
Xem xong, người hỏi ta: “Con cảm nhận được gì?”
Ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cảm nhận được tình yêu thủy chung của họ?”
“Sai.”
Người thần bí lắc đầu, “Con phải hiểu cái chuyện Ngưu Lang lén coi tiên nữ tắm rồi còn lấy đồ người ta đem giấu là vô cùng sai trái.”
Ta và đám cung nữ bên cạnh đều hiện lên vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Phụ hoàng xoa đầu ta: “Con ngoan, con là nữ chính trong truyện ngược, trong lòng không có trai vẫn sống phây phây. Mấy tên đó toàn là hố lửa, đừng có đ.â.m đầu vô. Chơi thì chơi, mà tuyệt đối đừng thương thật, nhớ chưa?”
Ta tròn mắt sững sờ.
Cung nữ liền lấy giấy bút ra…
Ghi lại, ghi lại!
Đêm sinh thần mười sáu tuổi, trên giường ta xuất hiện một nam nhân.
Hắn mặc y phục dạ hành, mùi m.á.u tanh nồng nặc.
Ta đang định hét lên thì hắn bịt miệng ta lại: “Đừng kêu, ta không phải người xấu.”
Ta biết hắn là ai.
Thái tử Bắc Quốc - Thác Bạt Tĩnh, đến để trộm bản đồ bố phòng của triều ta.
Hắn định lợi dụng lòng thương của ta, giả làm ám vệ lưu lại dưỡng thương, vừa lừa gạt tình cảm ta vừa chờ thời cơ hành động.
Phụ hoàng từng nói hắn bề ngoài là trung khuyển, kỳ thực là sói mắt trắng.
Ta gật đầu tỏ ý phối hợp, hắn liền buông tay.
Ta lập tức hét lớn: “Người đâu! Cháy rồi!”
Hắn còn định bịt miệng ta, nhưng đã muộn.
Cấm quân do phụ hoàng sắp xếp đã xông vào vây kín hắn.
Phụ hoàng mặc áo ngủ, ngáp một cái đi tới, quan sát Thác Bạt Tĩnh từ đầu đến chân rồi huýt sáo.
“Vai rộng, eo thon, m.ô.n.g cong, chân dài, đẹp trai thế đi trộm bản đồ làm gì? Tới trộm trái tim trẫm đi này.”
Thác Bạt Tĩnh vừa thẹn vừa giận, rút d.a.o găm kề lên cổ ta.
“Cho ta một con tuấn mã, bằng không ta g.i.ế.c nàng!”
“Má ơi, thằng nhóc này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-khong-yeu-ai/chuong-1.html.]
Phụ hoàng xắn tay áo lộ ra bắp tay: “Bắt nạt kẻ yếu có còn là đàn ông không?”
Thác Bạt Tĩnh càng đỏ mặt: “Ít nói nhảm!”
Hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi.
Thác Bạt Tĩnh hỏi: “Sao ngươi không nói gì?”
Phụ hoàng: “Không phải ngươi bảo ta ít nói nhảm à?”
Thác Bạt Tĩnh: “…”
Phụ hoàng: “Ngươi có thấy cả người bắt đầu mềm nhũn chưa?”
Thác Bạt Tĩnh: “?”
Phụ hoàng giơ ba ngón tay: “Ba, hai, một.”
Thác Bạt Tĩnh lập tức đổ gục.
Trong hương đốt có thuốc mê, tất cả người trong phòng đều đã uống giải dược từ trước.
Phụ hoàng đã liệu đến nước này.
Ta không kìm được nhảy xuống giường lao về phía phụ hoàng, nhưng bỗng nhớ ra người không thích tiếp xúc gần gũi, liền khựng lại ngay.
Không ngờ giây tiếp theo, phụ hoàng liền kéo ta vào lòng.
Ngài vỗ nhẹ lưng ta, dịu dàng nói: "Vuốt vuốt, bé cưng đừng sợ."
Ban nãy bị d.a.o găm kề sát cổ, ta còn chẳng rơi một giọt lệ.
Ấy vậy mà lúc này khóe mắt ta lại bất chợt hoe đỏ.
Phụ hoàng không g.i.ế.c Thác Bạt Tĩnh, nói rằng hắn còn có ích, bảo để ta giữ lại chơi trước đã.
Ta nghi hoặc hỏi: "Không phải cha luôn dặn con tránh xa nam nhân sao?"
Phụ hoàng đặt tấu chương xuống, âu yếm nhìn ta cười.
"Ngốc à, ta bảo con trong lòng không có nam nhân, chứ có phải bên cạnh không có ai đâu?"
Cung nữ cúi đầu ghi chép lia lịa.
Thác Bạt Tĩnh cuối cùng trở thành ám vệ của ta, mỗi tháng lĩnh ba lượng bạc.
Hắn chê ít.
Phụ hoàng khinh khỉnh nhìn hắn: "Ta chịu thuê người có tiền án như ngươi, bao ăn bao ở đã là phúc phần rồi, còn mơ có bảo hiểm sao?"
Thác Bạt Tĩnh nghe không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề.
Thật ra cuộc sống trong cung của ta rất thong dong, làm ám vệ cho ta rất nhàn.
Thường ngày chỉ làm mấy việc nhẹ tênh như giúp ta nhặt cầu hay xách giày mà thôi.
Hắn rốt cuộc không chịu nổi, chủ động đề nghị dẫn ta lẻn ra khỏi cung chơi.
Lẻn là không thể nào lẻn được.
Ta trực tiếp bẩm với phụ hoàng.
Phụ hoàng gật đầu: "Đi chơi thì được, nhưng giờ Hợi phải về nhà."
Sau đó còn phái thêm hai đội ám vệ âm thầm theo sau.
Thác Bạt Tĩnh đưa ta đi thả hoa đăng.
Ta nhắm mắt cầu nguyện, mong phụ hoàng phúc thọ dài lâu, muôn dân thái bình.
Ta muốn đẩy hoa đăng trôi xa một chút, bất chợt có ai đó ở phía sau xô mạnh một cái.
Bờ sông rêu xanh trơn trợt, ta lập tức trượt chân rơi tõm xuống nước.
Thác Bạt Tĩnh không chút chần chừ nhảy theo.
Tay hắn ôm lấy eo ta, dìu ta bơi về bờ.
Mặt nước phản chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, nhưng thanh âm lại dịu dàng: "Công chúa đừng sợ, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện."
Nước sông lạnh buốt, lạnh đến mức khiến ta nổi giận.
Ta lập tức giáng cho hắn một bạt tai: "Vừa rồi ngươi đẩy ta làm gì?"