Công Chúa Không Yêu Ai

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8zrdeaFTR1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thứ Cố Chiêu muốn không chỉ có ta, mà còn muốn ngôi vị hoàng đế.

 

Tương lai hắn sẽ nhốt ta trong Phượng Nghi Cung, đêm đêm hành hạ; lại còn khoác long bào nhảy disco trên mộ phụ hoàng ta.

 

Ta quyết đoán đề nghị: “Con kiến nghị sáng mai lấy cớ hắn bước chân trái vào đại điện, lập tức xử lý hắn.”

 

Phụ hoàng lắc đầu: “Quá khiên cưỡng, hay lấy lý do hắn hôi miệng làm ô nhiễm không khí?”

 

Ta tiếp lời: “Lấy lý do hắn ghét ăn đậu hũ mặn thì sao?”

 

Phụ hoàng: “Lấy lý do hắn có dung tích phổi lớn, thải quá nhiều khí CO2.”

 

Cha con ta bàn bạc cả buổi, phủ quyết vô số tội danh, cuối cùng mới rút ra một phương pháp.

 

Phụ hoàng sẽ phụ trách phá vỡ thế lực nhà họ Cố, còn ta sẽ phụ trách cầm chân Cố Chiêu.

 

Phụ hoàng vừa thương xót vừa cảm động, vỗ nhẹ lên vai ta: “Con ngoan, vất vả cho con rồi.”

 

Kỳ thực lúc đó ta thấy cũng không đến nỗi nào.

 

Sau khi đã trải qua hai tên xúi quẩy trước đó, tâm lý ta cũng coi như có chút rèn luyện.

 

Thế nhưng đến khi Cố Chiêu cởi trần, ép ta vào cột nhà, dùng lỗ mũi hung hăng trừng ta, nói ra câu: “Thừa nhận đi nữ nhân, ngươi đã đổ gục trước bản hầu rồi.”

 

Ngay khoảnh khắc ấy, ta một lần nữa vượt qua giới hạn nhẫn nại của loài người.

 

Cố Chiêu thích kiểu tiểu nương tử mềm mại, đáng yêu.

 

Ngày ngày ta đều điểm trang theo lối thuần khiết mê hoặc, mỗi bữa đều cố ý ợ sữa như trẻ con.

 

Nhìn món đầu thỏ kho xì dầu trước mặt mà rơi lệ: “Sao có thể ăn thỏ thỏ chứ…”

 

Cố Chiêu vừa rời đi.

 

Ta liền chỉ vào đầu thỏ, bảo với tỳ nữ: “Dâng vào miệng ta.”

 

Cố Chiêu đưa ta du ngoạn trên hồ sen.

 

Ta mặc váy hồng nhạt, dịu dàng ca hát cho hắn nghe: “Thiếp như cá nhỏ bơi lội trong hồ sen của chàng, chỉ mong cùng chàng chờ đợi ánh trăng sáng ấy…”

 

Ánh mắt sắc lạnh của Cố Chiêu thoáng thêm vài phần trầm tĩnh.

 

Hắn lấy áo choàng dày khoác lên người ta, bá đạo nói: “Bản hầu không cho phép người khác nhìn thấy da thịt của nàng.”

 

Ta ở trong lòng mắng thầm: “Trời hơn ba mươi độ C, ngươi quấn ta như cái bánh chưng là muốn ta nóng c.h.ế.t để đoạt gia sản sao?”

 

Lệ ta lập tức trào ra, quay lưng về phía hắn không để ý tới nữa.

 

Hắn có chút nghi hoặc: “Lý nhi, nàng khóc gì vậy?”

 

Ta vô cùng uất ức: “Chàng vẫn chưa đủ yêu thiếp.”

 

Hắn không hiểu ra sao: “Vì sao lại nói thế?”

 

Ta nức nở: “Nếu chàng yêu thiếp đủ nhiều, chàng sẽ quan tâm đến cảm nhận của thiếp, tôn trọng ý chí của thiếp, chứ không phải coi thiếp như vật sở hữu của mình, mưu toan khống chế mọi điều trong cuộc đời thiếp.”

 

Hắn nhíu mày, nắm lấy vai ta: “Nhưng nàng chính là của ta. Mỗi tấc da thịt, mỗi sợi tóc của nàng đều thuộc về Cố Chiêu ta.”

 

“Thiếp là chính mình, không thuộc về bất kỳ ai.”

 

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Đây không phải là yêu, mà là chiếm hữu.”

 

“Nếu chàng yêu thiếp, chàng phải hiểu rằng thiếp là một vì sao lấp lánh riêng biệt trên bầu trời. Chàng không nên giam hãm tự do của thiếp, mà nên ủng hộ thiếp. Chỉ như thế thiếp mới càng thêm yêu chàng.”

 

Lông mày Cố Chiêu giãn ra đôi chút: “Làm vậy nàng sẽ yêu ta nhiều hơn sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-khong-yeu-ai/chuong-5.html.]

 

Ta dịu dàng nhìn hắn: “Phải.”

 

Khai hóa đi, tên điên kia!

 

Có phải cảm thấy não ngứa ngáy rồi, sắp thông minh ra rồi phải không?

 

Ngay giây tiếp theo, Cố Chiêu đột ngột ôm eo ta, kéo ta vào sát người.

 

Ta sững sờ: “Chàng làm gì vậy?”

 

Cố Chiêu cúi đầu, bàn tay nóng rực áp vào thắt lưng ta.

 

“Nữ nhân thật sự phiền phức, bản hầu cứ trực tiếp muốn nàng, nàng yêu ta bao nhiêu có gì quan trọng? Nếu tim nàng thuộc về kẻ khác, ta sẽ moi nó ra cắt thành từng lát trộn gỏi ăn, như vậy cả thể xác và trái tim nàng đều hoàn toàn hòa làm một với ta.”

 

Dứt lời, hắn cúi đầu định hôn ta.

 

Ta lập tức vung tay tát thẳng vào mặt hắn: “Cút.”

 

Ta tát Cố Chiêu một cái sảng khoái.

 

Hắn không những không tức giận mà còn càng thêm điên cuồng muốn chinh phục ta.

 

Ta đến Ty Nông Cục vác gạch, hắn liền mua chuộc đồng liêu của ta làm tai mắt.

 

Hễ ta nói chuyện với nam nhân nào quá hai câu thì người đó lập tức nhận được thư cảnh cáo.

 

Kết quả là ta bị cô lập nơi quan trường.

 

Vì vậy, khi Bùi Quan đến báo cáo công việc với ta, ta mừng rỡ như nhặt được bảo bối, vừa nghe hắn nói vừa nhìn hắn cười híp mắt.

 

Bùi Quan lạnh sống lưng: “Công chúa có chuyện gì sao?”

 

Ta dịu dàng như nước: “Không có gì, chỉ là thích nghe ngươi nói chuyện thôi.”

 

Từ đó về sau, Bùi Quan không bao giờ xuất hiện nữa.

 

Nghe nói hắn trượt chân ngã sõng soài trong lúc đi rải phân, mặt mũi dính đầy bùn đất.

 

Sau đó trên đường về nhà còn bị cướp, đánh cho trọng thương.

 

Hình như còn hơi trầm cảm rồi.

 

Ta cảm khái không thôi.

 

Thật đúng là dây thừng mục thì đứt chỗ yếu nhất, vận rủi luôn tìm đến kẻ khốn cùng.

 

Ngay giây sau, Cố Chiêu xuất hiện trước mặt ta.

 

Chưa đợi ta lên tiếng, hắn liền vác ta lên vai, bắt cóc ta về Hầu phủ.

 

Nói thật lòng, quá trình ấy vừa ép buộc vừa kịch liệt.

 

Có điều xương vai của hắn đè lên bụng ta, đè đến mức ta buồn nôn.

 

Ta khó chịu hai mắt đỏ hoe, khóe mắt ươn ướt.

 

Hắn ném ta lên giường, nhìn bộ dáng đáng thương của ta, ánh mắt càng thêm thâm trầm.

 

“Lý nhi, nghe nói nàng thích nghe nam nhân khác nói chuyện, hử?”

 

Ta cắn môi, khẽ lắc đầu.

 

Hắn cúi người xuống, hai tay chống bên người ta, gương mặt kề sát, thanh âm như có lưỡi d.a.o giấu trong tiếng gió.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận