CON TRAI ĐƯA CHỒNG CŨ VŨ PHU CỦA TÔI VỀ, ĐOÀN TỤ TUỔI GIÀ

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

20

 

Trong mắt Hạo Nam lóe lên tia đắc ý, giả bộ khổ sở:

 

“Mẹ, nhà sửa xong, bố nuốt lời.

 

“Con với Lệ Na bỏ ba trăm ngàn, giờ trắng tay.

 

“Mẹ khuyên bố , dọa cũng , đánh cũng , giờ bố chỉ sợ thôi.”

 

gật: “Được, để .”

 

Xắn tay, lao phòng, tóm cổ áo Vương Đại Xuyên:

 

“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!” bốn bạt tai liền.

 

Hắn choáng váng, phun nước bọt:

 

“Đồ điên, bà phát bệnh gì?”

 

tát: “Con trai ông đáng đánh!”

 

Hắn gào: “Hạo Nam! Hạo Nam!”

 

Khản cả cổ, con trai con dâu vẫn giả điếc.

 

Đến khi hả mới lò dò .

 

Vương Đại Xuyên chất vấn, Hạo Nam ngạc nhiên:

 

“Sao đánh bố ?”

 

Hắn tức ngã ngửa, mới hiểu chính con trai gọi đến.

 

cam đoan: “Hai đứa cứ yên tâm , xử lão .”

 

Ngay đó, đăng tin bán nhà. Người xem tấp nập, một tuần khách đặt.

 

Thấy , cảnh giác, lén báo cho con trai.

 

Hạo Nam gọi điện cho , :

 

“Không cho lão liều thuốc mạnh, chịu ký sang tên?”

 

Con trai nuông chiều quen, mặc định cái gì của cũng là của nó.

 

Bán xong, bỏ Vương Đại Xuyên đồn công an.

 

Trên n.g.ự.c gắn bảng “Người tàn tật lạc đường”, còn ghi địa chỉ nhà con trai.

 

21

 

đem cả căn hộ cũ nát trong thành phố ký gửi cho trung gian bán.

Đó là căn nhà tập thể đơn vị năm xưa, xây từ hồi góp vốn.

 

Nhà cũ kỹ, tiện nghi xuống cấp,

nhưng cạnh một trường tiểu học khá nổi tiếng, coi như nhà trong khu học.

 

Cũng vì thế mà bao năm nay Vương Hạo Nam chẳng động đến.

Một phần vì thuế sang tên quá cao,

một phần vì giữ chỗ học cho đứa con .

 

Việc bán diễn trôi chảy, chẳng mấy chốc mua đúng giá thị trường.

 

Bán liền hai căn, cũng tạm bước hàng “tiểu tư sản”.

 

về bệnh viện tái khám.

Bác sĩ theo lệ hỏi:

 

“Gần đây còn xuất hiện lo âu, hoảng loạn chán ghét bản ?”

 

lắc đầu: “Không còn nữa.”

 

“Có còn gặp ám ảnh, hồi tưởng ảo thanh ?”

 

ngẫm nghĩ, lâu gặp ác mộng.

 

“Không.”

 

Bác sĩ mỉm :

“Chứng rối loạn căng thẳng sang chấn của chị cải thiện rõ. Là vì chị tránh xa nguồn gây sang chấn ư?”

 

bình thản: “Không, chọn đối mặt dũng cảm.”

 

“Liệu pháp phơi nhiễm , liên tục nhắc hồi tưởng sự kiện sang chấn, dần dần giảm sợ hãi và lo lắng. Hiệu quả đấy.”

 

trầm ngâm, tiếp:

“Trước đây bác sĩ khuyên thử liệu pháp tường thuật, câu chuyện của chính .

 

thử. Viết , để nhiều phụ nữ rằng: dũng cảm phản kháng, sống cho chính .”

 

ngại ngùng: “Chỉ là… văn dở lắm.”

 

Bác sĩ đầy tán thưởng:

“Kể chuyện, chỉ cần tấm lòng. Chị nghĩ tên sách ?”

 

gật: “Trương Quế Anh – Người sinh năm 1973. Thế nào?”

 

“Khá đấy. Chúc chị sớm hồi phục.”

 

“Cảm ơn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-trai-dua-chong-cu-vu-phu-cua-toi-ve-doan-tu-tuoi-gia/6.html.]

22

 

đặt vé máy bay Nội Mông.

 

Trước khi lên máy bay, điện thoại vang lên – con trai gọi:

 

“Mẹ! Mẹ thật sự bán căn nhà ở quê ?!”

 

“Ừ, bán .”

 

“Trời ạ, điên ? Giấy tờ căn nhà của bố con còn lấy !”

 

“Nhà của , bán thì bán.”

 

Giọng nó nghẹn tức: “Thế tiền bán nhà ?”

 

“Tiêu hết .”

 

“Tiêu… tiêu ? Còn ba trăm ngàn con bỏ sửa sang thì ?!”

 

bắt con sửa chắc? Cứ coi như con báo hiếu .”

 

“Mẹ! Hay đàn ông khác ? Giờ hả?!”

 

chậm rãi :

“Hạo Nam, gần đây một câu đúng:

 

‘Thân của thể sinh kẻ khinh miệt giới tính .

Máu thịt của thể hóa thành lưỡi d.a.o đ.â.m .’”

 

Con trai gào lên:

“Bệnh của khỏi hả? Mẹ thần kinh !”

 

, nước mắt trào :

“Không con từng chẳng bệnh gì ?

 

“Một đứa con bất hiếu như thế, xứng tình yêu của .

 

“Đừng tìm nữa. Mong kiếp , vĩnh viễn gặp .”

 

tháo thẻ SIM, bẻ đôi, ném thùng rác.

 

Tạm biệt – nửa đời của .

 

Một phụ nữ tên Trương Quế Anh, ở tuổi 53,

cuối cùng đón lấy cuộc đời mới.

 

23

 

nhiều nơi từng mơ ước.

 

Thành Đô – thiên phủ chi quốc.

Trùng Khánh – rừng bê tông.

Tây An – Đại Đường bất thành rực rỡ ánh đèn.

 

từng giữa sa mạc ngắm đầy trời .

Đã chờ ở hồ muối để đón tia nắng ban mai đầu tiên.

Ngồi bên Tần Hoài hà, khúc ca réo rắt.

Nhìn quốc kỳ năm từ từ kéo lên, tung bay trong gió.

 

Có lẽ đến thế gian ,

để sinh đẻ nối dõi,

mà là để ngắm hoa nở thế nào,

dòng nước trôi .

 

Trên đường, quen nhiều bạn mới:

 

– Có chị qua hơn 200 thành phố, thích ăn thịt xào ớt.

– Có em đầu xa nhà, thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt.

 

Sau đó, tại Lhasa, cung Potala, bất ngờ gặp hàng xóm cũ.

 

Từ miệng bà , chuyện của con trai và Vương Đại Xuyên.

 

Thì căn nhà mang tên Vương Đại Xuyên sớm thế chấp ngân hàng.

Hắn chỉ dùng căn nhà đó buộc con trai nuôi .

 

Không ngờ bất ngờ bán căn hộ cũ biến mất.

Vương Hạo Nam dồn đến đường cùng.

 

Nó cầm d.a.o ép Vương Đại Xuyên sang tên,

ai ngờ lúc mới sự thật căn nhà thế chấp.

 

Trong cơn giận dữ, nó đ.â.m trọng thương Vương Đại Xuyên.

 

Cuối cùng kết án 6 năm tù vì tội cố ý gây thương tích.

Con dâu lập tức ly hôn, bước nữa.

 

Còn Vương Đại Xuyên, tiền chăm sóc,

đến nửa năm c.h.ế.t ở trại cứu tế.

 

chỉ khẽ thở dài:

“Tất cả… chẳng còn liên quan gì đến nữa.”

 

Từ nay, sẽ còn ai đánh cắp gió của .

 

Trời cao đất rộng,

tương lai của

còn vô vàn điều rực rỡ đang chờ!

 

HẾT.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận