11
xuống chợ mua sáu con cua cái, cho xửng, bật lửa to mà hấp.
Chẳng mấy chốc, cả nhà ngập mùi cua thơm lừng.
Vương Đại Xuyên một bên, sai khiến như thường:
“Ăn cua thì rượu vàng. Bóc cua xong nhớ xuống mua cho tao một chai.”
coi như thấy, chỉ chăm chú gỡ từng miếng thịt cua,
chia loại gọn gàng, xếp ngay ngắn đĩa mặt .
Thấy , Vương Đại Xuyên càng đắc ý:
“Biết lời sớm thế thì .”
Nói , đưa tay định lấy cái đĩa đầy thịt cua.
“Cộp!”
dùng đũa gõ mạnh lên mu bàn tay .
Hắn đau đến kêu lên:
“Bà gì ?!”
nhếch mép lạnh:
“Đồ như ông mà cũng xứng ăn cua ?”
Hắn tức tím mặt, trong mắt như bùng lửa giận.
Bị chằm chằm như thế, thấy thịt cua trong miệng càng thêm ngon ngọt.
Ung dung, thong thả, ăn hết sạch sáu con cua.
Cuối cùng, chịu nổi nữa, giọng run run:
“Tối nay ăn gì?”
“Ông ăn gì liên quan quái gì đến ?”
Hắn đập mạnh bàn, chửi ngừng:
“Con đàn bà hèn hạ! Đồ tiện nhân!”
vớ lấy vỏ cua bàn, nhét thẳng miệng :
“Thèm cua thế thì ăn thêm vỏ , kẻo c.h.ế.t đói vì thèm.”
Bị vỏ cua mắc họng, mặt đỏ gay, ho khan trừng mắt độc ác .
giơ tay, tát một cái nảy lửa:
“Dám trừng nữa thử xem?!”
Hắn nổi khùng, giãy giụa điên cuồng, liên tục vung tay đập đầu .
dùng chân ghì chặt , tay tiếp tục nhặt vỏ cua, nhét liên tục mồm !
Cho đến khi nôn ọe, mới ghê tởm buông tay.
Hắn khạc nhổ từng mảng vỏ cua, sặc chảy nước mắt, nước mũi, nước dãi be bét khắp mặt.
Vội vàng lau loạn mặt, vẫn cố chửi bằng giọng mồm méo xệch:
“Tiện nhân… mày chờ đấy, tao gọi… gọi con trai đến!”
giật phắt điện thoại trong tay , “rầm” một tiếng, đập xuống đất.
Màn hình nứt toác, lóe sáng hai cái tối om, tắt hẳn.
“Bao nhiêu tuổi mà còn học trẻ con mách lẻo?”
Hắn run run giơ tay chỉ thẳng , giọng đứt quãng:
“Mày… sợ tao để nhà cho con trai ?”
“ chẳng liên quan gì đến việc ông cho cho nó cái nhà.”
“Đồ… đàn bà độc ác!”
bước từng bước về phía , lạnh:
“Độc thì ? Chính ông từng dạy đấy thôi:
‘Vô độc bất trượng phu.’”
12
kéo Vương Đại Xuyên từ xe lăn lên giường, còn “chu đáo” khóa cửa phòng .
Đánh cho một trận, cơn ấm ức trong lòng cũng vơi phần nào.
Một giờ sáng, đang ngủ say, bỗng tiếng chuông chói tai đánh thức.
Tim đập thình thịch như nhảy khỏi lồng ngực.
Ngồi thẫn thờ hồi lâu mới hồn, bật dậy, tiện tay cầm lấy cái búa.
Mở cửa , thấy Vương Đại Xuyên trừng mắt, dồn sức ấn chuông gọi.
Thấy cầm búa, thoáng chốc sợ đến cứng .
“Bà… bà định gì? Mau bỏ búa xuống…”
mặc kệ, sải bước đến đầu giường.
“Bốp! Bốp!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-trai-dua-chong-cu-vu-phu-cua-toi-ve-doan-tu-tuoi-gia/4.html.]
Hai nhát búa, cái chuông báo tan tành.
“Có ị, đái thì ráng nhịn! Đợi sáng mai dậy tính.
“Nếu dám bậy giường, nhét cả đống mồm ông, rõ ?”
Vương Đại Xuyên tức đến đỏ bừng cổ, thở hổn hển: “Bà điên !?”
tát thẳng mặt .
“, rối loạn căng thẳng sang chấn đấy, với ông !
“ ngủ, ai mà dám ồn, xử! Hiểu ?”
Thấy cái búa trong tay , uất hận gật đầu, mắt đ.â.m thủng .
lười dây dưa, về phòng ngủ tiếp.
Lần đầu tiên, một giấc mơ ngon lành.
13
Sáng sớm, xuống phố mua bữa sáng, chạm mặt hàng xóm.
“Tối qua nhà chị thế? Ầm ầm cả đêm.”
“Tên chồng cũ của đấy, nửa đêm phát điên. Mới tàn phế, tâm trạng thất thường mà.”
Bà hàng xóm chuyện nhà , mang bánh bao sang còn thấy đập chén la hét.
Bà vỗ vai : “Cô vất vả quá .”
nhạt: “Vì con thôi mà.”
Ăn xong bữa sáng thong thả, mới nhớ đến tên Vương Đại Xuyên giường.
lấy cơm nguội hôm qua, chan nước nóng cho nở, đổ thêm gói ớt dầu từ tiệm ăn.
Đẩy bàn:
“Ăn , ông thích cay mà?”
Thấy cháo trắng loang đỏ ớt dầu, mặt méo mó, hất tung bát:
“Bà cho chó ăn ? Chó còn chẳng thèm!”
đối diện, nhẩn nha uống hoa:
“Ngày xưa ông đánh sảy thai, ông cũng cho ăn cơm chan nước sôi như thế.
“Hồi đó ông còn bảo cơm trắng bổ dưỡng nhất, nhớ ?”
Mặt lúc xanh lúc trắng, nghẹn một hồi mới thốt :
“Chuyện đó… bao lâu …”
dội thẳng nửa cốc nóng lên mặt :
“Phụ nữ thì ân oán ở cữ cả đời cũng quên!
“Không đói thì khỏi ăn!”
đẩy xe định đưa phòng, gào toáng:
“Cứu với! Giết !”
Giãy giụa đụng đổ cả bát chén, vỡ loảng xoảng đầy đất.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ:
“Quế Anh ơi, chuyện gì thế?”
14
Mắt Vương Đại Xuyên sáng lên, gào: “Cứu với! Giết !”
khẩy, mở toang cửa.
Hàng xóm bước , đống bừa bộn liền lộ vẻ thương hại.
Vương Đại Xuyên vẫn kêu loạn: “Mau báo cảnh sát! Bà hành hạ !”
hạ giọng: “Không chịu ăn sáng, lên cơn thôi.”
Bà hàng xóm nghiêm mặt mắng thẳng:
“Đừng bắt nạt hiền, già mà mất nết!
“Cô em, loại đàn ông thế trị, thấy nó đáng đánh!”
Tiếng rên rỉ của Vương Đại Xuyên tắt phụt, suýt nữa bật .
thở dài: “Làm , tất cả vì con.”
“ đấy, điên, gọi , giúp cô đánh!”
Khi hàng xóm , ánh sáng trong mắt tắt ngúm.
mỉm đến gần, vỗ nhẹ mặt :
“Không ai tin ông , hiểu ?
“Còn la nữa, khâu mồm ông . thực sự bệnh đó.”