CON GÁI RIÊNG

13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi ông còn chưa kịp tiêu hóa cú sốc đó, tôi lại nói: "Tôi đã đầu độc ông từ lâu rồi, ông vốn không còn khả năng sinh con nữa.

 

"Ông sợ bị tuyệt hậu đúng không?

 

"Nhưng ông định sẵn là bị tuyệt hậu rồi!

 

"Mỗi đồng ông vất vả kiếm được trong đời này, đều sẽ bị người khác cướp sạch.

 

"Mọi thứ ông đang có bây giờ, ai biết sẽ là của ai trong tương lai!"

 

Tôi tin không người đàn ông nào chịu nổi cú sốc này.

 

Thế là, ông vội vàng lái xe đến bệnh viện.

 

Tôi nói với Trương Linh: "Dù ông ta không bị tai nạn, chỉ cần xét nghiệm ADN là ông ta sẽ phát điên, dù là bà hay đứa bé bị thương hay chết, ông ta cũng chẳng có gì tốt đẹp.

 

"Chết vì tai nạn còn là may cho ông ta, ông ta phải để cả thế giới biết bà cắm sừng ông ấy, rồi sống trong ánh mắt chỉ trỏ, đau khổ đến mức sống không bằng chết."

 

Tôi rất rõ ràng, có mẹ kế rồi mới có cha dượng.

 

Nhưng nhất định là phải có cha dượng trước, mới có mẹ kế ngược đãi con chồng.

 

Chỉ cần ông ta yêu tôi một chút, sẽ không tái hôn chỉ sau nửa năm mẹ tôi qua đời.

 

Chỉ cần ông ta nói một câu "Không được" khi Trương Linh ngược đãi tôi, tôi tin bà ta sẽ không dám ngang nhiên bắt nạt tôi như vậy.

 

Nên so với mẹ con Trương Linh, tôi càng hận ông ta hơn.

 

Vì thế, nếu ông ta chết, thì phải c.h.ế.t không toàn thây.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Nếu sống, thì phải sống trong nhục nhã tột cùng.

 

Nghe đến đây, cả người Trương Linh như bị rút cạn linh hồn, bởi vì bà ta nhận ra tôi độc ác hơn xa tưởng tượng của mình.

 

Trong chuỗi kế hoạch liên hoàn của tôi, từng bước đều được tính toán, không có một nước nào là thừa.

 

Bà ta chẳng còn tâm trí để lo gì nữa, chỉ vừa rơi nước mắt vừa lắc đầu.

 

"Bà đang nghĩ tại sao tôi không ra tay trực tiếp với bà?"

 

Tôi cười nói: "Vậy thì tôi sẽ bị nghi ngờ lớn lắm, hơn nữa, tôi còn có việc cần bà."

 

Đúng lúc đó, người giúp việc vội vàng đẩy cửa xông vào: "Xong rồi xong rồi, Giao Giao cắt mất chim của cậu chủ rồi!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/con-gai-rieng/13.html.]

21

 

Giao Giao thật sự đã dám ra tay.

 

Nhưng tôi hiểu vì sao cô ấy làm vậy.

 

Cha mẹ luôn thiên vị cô ấy, rồi khi có đứa trẻ khác, họ rút lại hết tình yêu dành cho cô – ai mà không hận cho được?

 

Cậu bé tội nghiệp đó được đưa vào bệnh viện cấp cứu, may là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nghe nói đã không còn khả năng sinh con.

 

Từ lúc ba tôi mất, đứa bé đó đã chẳng còn giá trị gì nữa.

 

Lúc này, nó lại trở thành một gánh nặng thực sự.

 

Làm sao Trương Linh có thể vì nó mà bỏ rơi đứa con gái ruột của mình?

 

Nhưng Trần Giao Giao giờ đã không còn là cô gái ngoan ngoãn trước kia, cô ấy hận Trương Linh thấu xương.

 

Cô ấy nhổ thẳng vào mặt mẹ mình, rồi gào lên: "Sao bà không c.h.ế.t đi? Bà thà đi lén lút với người ta cũng phải sinh cho được một thằng con trai. Tôi ghét bà, tôi hận bà, tôi hận bà đến tận xương tủy!"

 

Trương Linh mở to mắt, như không thể tin nổi.

 

Có lẽ bà ta đoán được, khi tôi nói chuyện với ba, Trần Giao Giao đã trốn ở đâu đó và nghe thấy mọi chuyện.

 

Bà ta không còn kiềm chế nổi nữa, phát điên lao vào tôi, hai tay siết lấy cổ tôi mà gào lên: "Là mày! Tất cả là do mày bày ra!"

 

Bà ta thực sự muốn bóp c.h.ế.t tôi. Nhưng không thành. Lại càng điên cuồng, tôi càng vui sướng.

 

Bác sĩ tiêm thuốc an thần cho bà ta, còn tôi thì vừa khóc vừa nói với bác sĩ: "Ba tôi vừa mới mất, giờ lại xảy ra chuyện thế này, có lẽ đầu óc bà ấy bị sốc rồi."

 

Tôi như một người con hiếu thảo, ngồi bên cạnh chăm sóc bà ta, không ngừng an ủi: "Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc Giao Giao thật tốt."

 

"Nhưng, với điều kiện là dì phải trở thành người mất trí. Chỉ có như vậy, tôi mới hợp tình hợp lý hợp pháp để nắm quyền kiểm soát tài sản của gia đình. Dì Linh à, dì là người mẹ yêu con, đúng không? Vì con, dì chắc chắn sẽ làm điều này chứ?"

 

Bà ta nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ, còn tôi thì nhẹ nhàng an ủi: "Dì đừng sợ, có thể lúc mới vào, dì còn tỉnh táo, nhưng ở trong đó lâu, từ từ dì cũng sẽ bị môi trường làm cho thay đổi."

 

"Tôi sẽ đưa một khoản tiền cho người giúp việc, bảo bà ta dẫn đứa bé đi nơi khác. Nhưng, nếu một ngày nào đó dì tỉnh lại, bà ta nhất định sẽ coi bác như cái máy rút tiền. Vậy nên, dù là công khai hay thầm kín, dì đều không thể hồi phục."

 

"Nếu dì vào tù, cuộc đời Giao Giao sẽ bị hủy hoại. Nhưng nếu dì ở trong bệnh viện tâm thần, tôi sẽ đều đặn dẫn cô bé đến thăm dì."

 

Tôi luôn cố kìm nén niềm vui chiến thắng trong lòng, nhưng giờ phút này, tôi không muốn giấu nữa.

 

Tôi chậm rãi nở nụ cười, cong môi lên và nói: "Chiêu này là dì dạy tôi năm xưa đấy. Khả năng học hỏi của tôi cũng không tệ chứ?"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận