CON GÁI RIÊNG

12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi chỉ vào vị trí tim bà ta, nói: “Nhưng chính bà đã làm bẩn nơi này của tôi.

 

Chính bà nói với tôi, nếu tôi không làm vậy, thì cả đời này tôi chỉ biết khổ sở, chịu hết mọi bất công.

 

Chính bà để tôi hiểu rằng, chỉ cần bất kỳ ai trong nhà này còn tồn tại, thì di ảnh của mẹ tôi cũng không thể yên nghỉ.

 

Bà chưa từng g.i.ế.c người, nhưng bà đã khiến một đứa trẻ nhổ nước bọt vào di ảnh của mẹ mình, khiến một đứa trẻ phải căm hận người mẹ đã mất.

 

Bà còn tàn nhẫn hơn cả kẻ g.i.ế.c người. Kẻ g.i.ế.c người chỉ g.i.ế.c đi thể xác, còn bà thì g.i.ế.c c.h.ế.t linh hồn tôi.”

 

19

 

Bà ta lắp bắp nói: "Yên Yên, dì sai rồi, dì Linh từng đối xử tốt với cháu, lúc ông bà ngoại cháu còn sống, dì từng tốt với cháu mà."

 

Bà ta cố gắng nắm lấy tay tôi, cầu xin: "Dì đưa cháu hết tiền mà mẹ cháu, ông bà ngoại để lại, cháu rời khỏi nhà chúng tôi đi, từ nay nước giếng không phạm nước sông, nếu không cảnh sát đến điều tra, tiền đồ của cháu cũng tiêu tan đấy."

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi tránh bàn tay của bà ta, nói: "Dì Linh, dì coi thường cháu quá rồi.

 

"Cháu khiến bà nội chết, là để cướp lấy sự yêu chiều của dì với Giao Giao, dì không thấy bây giờ con bé thân với cháu hơn sao?"

 

"Cháu khiến ông nội chết, là để dì yên tâm thực hiện kế hoạch mang thai giả, không còn ai vướng víu, dì làm mọi chuyện có phải nhẹ nhàng hơn nhiều không?"

 

"Cháu khiến ba chết… ồ đúng rồi, thật ra hôm đó ông ấy đã biết sự thật rồi."

 

Tôi hồi tưởng lại tình cảnh hôm đó, ba tôi hấp tấp chạy về từ sân bay, ông đầy phấn khích muốn đưa chiến lợi phẩm cho vợ mình.

 

Ông cố tình không báo trước thời gian về nhà, muốn dành cho Trương Linh một bất ngờ.

 

Nhưng khi ông đẩy cửa phòng ra, người ông nhìn thấy lại là tôi.

 

Phản ứng đầu tiên là cảm thấy không khí trong phòng có gì đó kỳ quái, sững lại rồi hỏi: "Con làm gì ở đây?"

 

Tôi thản nhiên đáp: "Con đang đợi ba."

 

Tôi ăn mặc rất trưởng thành, lật lại những tấm ảnh cũ của mẹ, mặc kiểu quần áo bà từng mặc, búi kiểu tóc bà từng để.

 

Tôi ngồi nghiêm chỉnh trên giường của Trương Linh hỏi ba: "Ba từng yêu mẹ con thật lòng không? Hay chỉ là lợi dụng bà để ở lại thành phố này?"

 

Ông ném túi xách trong tay lên ghế sofa bên cạnh, quát lớn: "Dĩ nhiên ba từng yêu mẹ con, con đang nói gì vậy hả?"

 

"Vậy con càng không hiểu, sao ba có thể đối xử với con như thế?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/con-gai-rieng/12.html.]

Ông hét lên: "Ba đã làm gì con chứ? Ba đánh con hay mắng con? Ba cho con ăn, cho con học, con còn gì không hài lòng?"

 

"Những điều đó là nghĩa vụ, là trách nhiệm của ba."

 

Lần đầu tiên tôi dám lớn tiếng trước mặt ông: "Cùng là con gái, sao Trần Giao Giao được sống như công chúa, còn con thì sống như một trái khổ qua?"

 

"Cũng là con, sao ba có thể vì đứa còn chưa ra đời, không biết trai hay gái mà ra nước ngoài mua túi xách, còn những gì con chịu đựng thì làm ngơ?"

 

Ông chẳng muốn nghe tôi nói tiếp, chỉ quát: "Dì Linh con đâu rồi?"

 

Tôi còn muốn nói nữa, ông chỉ tay mắng: "Câm miệng! Nói thêm một câu nữa là ba tát con!"

 

Khoảnh khắc ấy, mọi ảo tưởng trong tôi đều tan vỡ, dĩ nhiên, đó cũng là điều tôi đã dự liệu từ trước nên không hề thất vọng.

 

Tôi cười lạnh hỏi: "Ba, con chỉ có một câu cuối cùng, nếu chỉ có thể chọn một người sống giữa con và Trương Linh, ba chọn ai?"

 

20

 

Ông hoàn toàn không suy nghĩ, mà mắng tôi: "Đồ điên!"

 

Ông cầm điện thoại định gọi, nhưng bị tôi chặn lại: "Vậy đổi câu hỏi, giữa Trương Linh và con trai ba, ba chọn ai?"

 

Ông giận dữ đẩy mạnh tôi ra, vẫn mắng: "Đồ điên."

 

Tôi bò dậy từ dưới đất, cũng đẩy ông một cái, hét lớn: "Trần Thừa Đức..."

 

Ông kinh ngạc hỏi: "Con gọi ba là gì?"

 

"Từ hôm nay, ông không còn là ba tôi nữa," tôi lạnh lùng cười một nụ cười rợn người, "không cần gọi điện đâu, Trương Linh đang chuyển dạ ở bệnh viện rồi, chỉ là, ông có chắc đứa con đó là của ông không?"

 

Ba tôi sắc mặt biến đổi, kinh ngạc nhìn tôi.

 

Tôi cười nói: "Ba còn nhớ khoảng thời gian ông hay đau đầu, chóng mặt không?

 

"Ông tưởng mình cảm lạnh, thật ra không phải, đó là dấu hiệu của nhiễm độc thủy ngân.

 

"Hai người cố gắng mãi không có thai, chỉ cần xem bói là có được à?

 

"Có thai rồi, ông còn có gần gũi được với Trương Linh nữa không?"

 

Ông vẫn còn nghi ngờ, nhưng tôi không cho ông thời gian suy nghĩ, nói thẳng: "Trương Linh cắm sừng ông, ông không tin thì cứ xét nghiệm ADN đi."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận