17
Bà ta run rẩy đưa tay tìm điện thoại khắp nơi: “Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn để cảnh sát bắt mày.”
Tôi nhanh tay giành lấy điện thoại, sau đó lại đưa cho bà ta.
Tôi tự tin nói: “Được thôi, tôi cũng muốn biết, cảnh sát đến rồi thì sẽ bắt ai – bà hay là tôi?”
Tay bà ta vừa chạm vào điện thoại, nghe đến câu đó liền không dám cầm nữa, điện thoại rơi thẳng xuống đất.
“Sao thế? Bà sợ à?”
Bà ta không còn dám nhìn vào mắt tôi, cố gắng tránh né ánh mắt của tôi.
Tôi vỗ vai bà ta, hỏi: “Sao ông lại đột nhiên bị lao phổi chứ?
Đây không phải là loại bệnh dễ mắc đâu, giả sử có người cố ý để ông bị lây bệnh, mục đích là đuổi ông ra khỏi biệt thự này, chẳng phải rất hợp lý sao?”
“Cái gì cơ?” Bà ta kinh hãi.
Tôi thản nhiên hỏi: “Gì mà cái gì? Bà không có người quen trong bệnh viện à?”
Ngay lập tức, cả người bà ta như bị điện giật, bắt đầu run lên từng đợt.
“Bà sắp sinh con, lại bảo chồng ra nước ngoài mua túi giới hạn cho mình?
Bà tặng một thầy bói phong bao đỏ tận ba vạn?
Bề ngoài trả giúp việc năm ngàn một tháng, thực chất là một vạn rưỡi, bà làm hợp đồng hai giá như thế là có mục đích gì?”
Nghe đến đây, bà ta lập tức quỳ rạp xuống đất.
Nhìn đôi môi run rẩy của bà ta, tôi ngồi xổm xuống bên cạnh, hỏi: “Bà sợ cái gì vậy? Bố tôi c.h.ế.t rồi, cái đứa bé đó có phải con ông ấy hay không, từ đâu mà đến, sao mà có, đâu còn quan trọng nữa.
Chỉ là, mấy người bà mua chuộc đó, liệu có đáng tin không?”
Chỉ một mình Trần Giao Giao thôi đã khiến tôi rơi vào thế khó rồi, nếu bà ta còn sinh ra một đứa con nữa, thì tôi còn đường sống nào sao?
Vì vậy, từ khi tôi phụ trách nấu ăn, tôi đã bỏ thuốc vào đồ ăn của họ.
Nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ, làm sao biết loại thuốc nào có thể tránh thai?
Tôi cũng không thể đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai, nên chỉ có thể dùng cách cổ xưa nhất.
Tôi mua rất nhiều nhiệt kế, sau đó lấy thủy ngân bên trong ra, mỗi lần bỏ một chút vào, không gây ra triệu chứng ngộ độc rõ ràng, nhưng thời gian dài, tích tiểu thành đại, họ còn mơ mà có con à?
Trước đó bà ta đã mấy năm không mang thai được, bà ta sẽ không nghi ngờ có người bỏ thuốc làm mình vô sinh, chỉ nghĩ do cơ thể mình không tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/con-gai-rieng/11.html.]
Bà ta không thể để bố tôi biết chuyện này, nếu không thì địa vị trong nhà sẽ không giữ được.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Thế nên bà ta mua chuộc bác sĩ, bảo rằng cơ thể mình không có vấn đề gì.
Sau khi làm thụ tinh ống nghiệm thất bại, bà ta đành phải giở trò giả mang thai.
18
Bà ta thuê một người giúp việc mà mình tin tưởng.
Bà ta lợi dụng chuyện lao phổi để đưa ông nội – người ở nhà cả ngày đến sống tại biệt thự.
Sau đó, lấy lý do mang thai, bà ta tách phòng với bố tôi, đồng thời lấy cớ sợ bố lây lao nên không cho ông ấy đến gần.
Khi sắp đến ngày sinh, bà ta tùy tiện tìm một lý do để đuổi bố tôi đi.
Những việc khác, chỉ cần có tiền, bà ta đều có thể làm được.
Giả sử ván cờ này không phải do chính tay tôi sắp đặt, thì ai có thể vạch trần được âm mưu hoàn hảo như vậy chứ?
“Bà còn nhớ ông thầy bói mù đó chứ?”
Tôi nhàn nhạt nói: “Người xem bói cho ông nội cũng chính là ông ta đó.”
Bà ta vô cùng kinh ngạc, thế nào cũng không thể tin nổi, bởi vì dù tôi có nghĩ ra được nhiều kế sách như vậy, thì làm sao tôi có thể thực hiện được?
Tôi đâu có tiền như bà ta, để đi mua chuộc người khác bằng tiền.
Tôi cười nói: “Tôi có trả tiền, chỉ là số tiền đó là các người đưa cho ông ta thôi.
Tôi chỉ xuất hiện trong thế giới của ông ta dưới thân phận một người bí ẩn có thể nhìn thấu thiên cơ.
Tôi nói với ông ấy: sẽ có một ông già đến xem bói, người vợ của ông ấy sắp chết.
Ông phải nói với ông ta rằng, đời này ông ta chẳng còn gì để hy vọng nữa, nhưng nếu có được một đứa cháu, vận mệnh sẽ thay đổi.
Sẽ có một người phụ nữ đến xem bói, bà ta muốn có con.
Ông phải nói với bà ta rằng, không thể đâu, làm nhiều việc thất đức thì không xứng có con.
Tuy nhiên, số mệnh vẫn chưa hoàn toàn bỏ rơi bà ta, bà ta vẫn có con, chỉ là không phải con ruột mà thôi.
Tôi nói đều trúng hết. Tiền các người đưa, chẳng khác gì tiền tôi đưa cả.”
Trương Linh nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi tột độ, tôi hỏi: “Bà thấy tôi đáng sợ đúng không? Bà nghĩ cho dù mình có xấu xa, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện g.i.ế.c người, nhưng tôi lại có thể…”