Có truyện nào về nữ chính sống rất tỉnh táo không?
Chương 5
5
Ông ta đương nhiên không thể nào cho phép Lâm Tiêu Dương và tôi đến với nhau, chỉ cần chạm đến giới hạn của Lâm tiên sinh, thì ân tình gì cũng không còn tồn tại nữa.
Ông ta tìm tôi nói chuyện, tôi hiểu được ẩn ý trong lời nói của ông ta, vì vậy, trước khi mọi người nói rõ ra, trước khi mọi chuyện trở nên căng thẳng, tôi lấy cớ công ty cách nhà hơi xa, muốn dọn ra ngoài.
Tôi còn nói dạo gần đây có một chàng trai đang theo đuổi tôi, tôi cũng có chút hảo cảm với anh ta, nhưng tôi ít kiến thức, chưa trải nghiệm nhiều, hy vọng bác có dịp giúp tôi xem xét.
Thấy tôi hiểu chuyện như vậy, ông ta mua cho tôi một căn hộ gần công ty, nói để tôi và chàng trai đó tìm hiểu nhau trước, khi nào tình cảm ổn định rồi thì gặp mặt, nếu thực sự có duyên, ông ta nhất định sẽ cho một khoản hồi môn hậu hĩnh.
Ngày tôi chuyển nhà, Lâm Tiêu Dương không đi làm, anh ta dựa vào khung cửa, nhìn tôi xếp từng bộ quần áo vào vali.
Khi tôi sắp xếp xong, anh ta đột nhiên bước tới, đá vali sang một bên, thô bạo nắm lấy cổ tay tôi, đè tôi xuống giường.
Những nụ hôn dày đặc rơi xuống, vẻ nho nhã lịch sự thường ngày của Lâm Tiêu Dương hoàn toàn biến mất, anh ta mang theo sự tức giận rõ ràng, mặc kệ răng cọ xát vào môi tôi.
Tôi không đẩy anh ta ra, cũng không đáp lại, tôi lặng lẽ nằm trên giường, bình tĩnh nhìn Lâm Tiêu Dương.
Anh ta rõ ràng không ngờ tôi lại phản ứng như vậy, có chút lúng túng rời khỏi người tôi.
Tôi đứng dậy, đóng cửa lại, khóa chặt, cởi áo khoác ngoài, chỉ còn lại quần đùi và áo ba lỗ.
“Nếu anh chưa nguôi giận, có thể ngủ với em. Em sẽ không nói với ai, cũng sẽ không quấn quýt lấy anh.”
Lâm Tiêu Dương tức giận, nắm chặt tay, gân xanh nổi lên.
Tôi thấy anh ta không nói gì cũng không động đậy, biết anh ta sẽ không muốn làm gì với tôi vào lúc này, nên tôi lại mặc quần áo vào.
“Nếu không còn việc gì nữa, em có thể tiếp tục dọn đồ được không?”
Anh ta cười lạnh một tiếng, bước tới nắm cằm tôi, ép tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Lý Mộng Chân, cô thật sự là biết thời thế, rất biết điều.”
Nói xong, anh ta quay đầu bỏ đi, sập cửa lại.
Cằm đau, môi cũng đau, tim cũng đau, nhưng tôi vẫn tiếp tục dọn đồ, tài xế nhà họ Lâm vẫn đang đợi tôi ở dưới lầu. Hôm nay tôi nhất định phải rời đi.
Anh ta sẽ không bao giờ hiểu được, một cuộc sống ổn định, không phải lo lắng sợ hãi, không phải để mặc người khác sắp đặt, điều khiển, quan trọng với tôi như thế nào.
Tôi không nói dối, ở công ty thực sự có rất nhiều chàng trai theo đuổi tôi, Tiêu Viễn là một trong số đó.
Trong số những người theo đuổi tôi, ngoại hình và gia thế của anh ta không có gì nổi bật, nhưng anh ta tính tình tốt, bao dung, dễ gần, nói năng từ tốn, lại còn giỏi giang, tốt nghiệp trường danh tiếng, tự mình gây dựng sự nghiệp.
Người khác tặng tôi trang sức, anh ta mỗi ngày đều đổi món mang bữa sáng cho tôi. Người khác rủ tôi đến những nơi sang trọng, anh ta lại lo lắng tôi đi giày cao gót có bị đau chân không.
Quan trọng nhất là, các mối quan hệ xã hội của Tiêu Viễn rất đơn giản, bố mẹ ly hôn từ nhỏ, anh ta sống với mẹ, mẹ anh ta mất cách đây năm năm, bố mẹ tôi đã để lại bóng ma quá lớn trong tôi, tôi rất sợ phải đối mặt với các mối quan hệ gia đình.
Tài sản mà nhà họ Lâm tặng tôi những năm qua đã đủ để tôi sống thoải mái nửa đời còn lại, hơn nữa, nhờ vào sức mạnh của nhà họ Lâm, giờ tôi cũng có năng lực và các mối quan hệ để tự nuôi sống bản thân.
Tôi lại tiếp tục tìm hiểu Tiêu Viễn thêm hai tháng nữa, anh ta chín chắn, điềm đạm, ngay cả khi tôi thỉnh thoảng nói dối, có những hành động mà người thường khó hiểu, anh ta cũng sẽ bao dung tôi.
Tôi muốn một mối tình đơn giản, ổn định, bền chặt, Tiêu Viễn là lựa chọn tốt nhất. Còn việc tôi có yêu anh ta hay không, điều đó không quan trọng.
Tôi nói rõ suy nghĩ của mình với Tiêu Viễn, anh ta chỉ cười, nói, Mộng Chân, không sao đâu, em bằng lòng cho anh một cơ hội, anh đã rất vui rồi, anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, cũng có thể đợi em dần dần nảy sinh tình cảm với anh.