Có truyện nào về nữ chính sống rất tỉnh táo không?
Chương 4
4
Để tránh cho việc bị c.h.ế.t quá thảm khốc vào khoảnh khắc sự thật bị phơi bày, tôi lại càng quan tâm đến Lâm Tiêu Dương hơn nữa.
Anh ta về nhà, tôi chạy ra cửa đón, anh ta đọc sách, tôi mang trái cây và trà nóng đến, anh ta gặp chuyện phiền lòng trong công việc, tuy tôi không giúp được gì, nhưng vẫn cố gắng kể vài câu chuyện cười để anh ta vui vẻ.
Tôi dùng hết mọi kỹ năng phục vụ khách hàng để lấy lòng Lâm Tiêu Dương.
Qua một thời gian, Lâm Tiêu Dương đích thân kiểm tra kết quả học tập của tôi, rồi sắp xếp cho tôi vào làm nhân viên văn phòng tại công ty của bạn anh ta.
Đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội vào làm việc trong một công ty lớn đàng hoàng, đặc biệt là sau khi biết các đồng nghiệp của tôi đều có học vấn rất cao, tôi càng thêm cẩn thận, nỗ lực làm việc gấp mười hai lần.
Tôi tuyệt đối không nhắc đến mối quan hệ với nhà họ Lâm, cũng không hề có thái độ của người có "quan hệ", tôi đối xử hòa nhã với tất cả mọi người, tích cực tham gia các hoạt động, giúp đỡ những việc trong khả năng, hòa đồng với các đồng nghiệp xung quanh, nhưng tôi không bao giờ kết thân với ai.
Tôi sợ rằng nếu thân thiết hơn một chút thì sẽ lộ tẩy, bị người khác nhìn thấy bộ não trống rỗng của tôi, nhìn thấy tâm hồn nhạy cảm và tự ti của tôi.
Dù nhà họ Lâm đã chi rất nhiều tiền cho tôi, đưa tôi đi trải nghiệm nhiều điều, tôi vẫn là kẻ lang thang năm nào.
Tháng đầu tiên đi làm, tôi nhận được bảy nghìn tệ tiền lương, định mua quà cho mọi người. Nhà họ Lâm không thiếu thứ gì, vì vậy tấm lòng mới là quan trọng nhất.
Lâm tiên sinh thỉnh thoảng nói vài câu tiếng địa phương ở nhà, giọng nói rất giống với dì Triệu, tôi nghe các cô giúp việc nói chuyện riêng với nhau rằng, Lâm tiên sinh xuất thân nghèo khó, tự mình gây dựng sự nghiệp, khi công việc kinh doanh vừa có chút khởi sắc, liền bàn chuyện hợp tác với bố của Lâm phu nhân, đối phương rất coi trọng chàng trai trẻ này, giới thiệu con gái cho anh ta quen biết, hai người tình cờ tâm đầu ý hợp, nên duyên vợ chồng.
Dì Triệu đã từng dạy tôi làm giày vải, nghe nói là đặc sản của quê hương, còn là di sản văn hóa phi vật thể. Tôi ra chợ mua nguyên liệu tốt nhất, về nhà so sánh với đôi giày mà Lâm tiên sinh hay đi để lấy kích thước, thất bại vài lần mới làm được một đôi giày vải ưng ý.
Mỹ phẩm dưỡng da của Lâm phu nhân toàn là hàng nghìn hàng vạn tệ, tôi đương nhiên sẽ không tặng những thứ đó, tôi mua hai thỏi son Louboutin màu sắc trầm ổn, rất hợp với Lâm phu nhân.
Dạo gần đây, vòng tay cầu phúc mười tám hạt của chùa Linh Vân rất hot trên mạng, Lâm Thiểu Nhã cũng nhắc đến hai lần, nhưng thủ tục mua rất phức tạp, phải điền rất nhiều thông tin, vòng tay lại còn giới hạn thời gian, số lượng và số lần mua.
Tôi dậy từ ba giờ sáng để đi xếp hàng, kịp đợt đầu tiên, giành được suất mua đầu tiên. Nghĩ đến việc Lâm Thiểu Nhã mấy hôm nay cứ cầm điện thoại cười bí hiểm, tôi lại bỏ thêm tiền nhờ thầy gắn thêm một viên đá thạch anh hồng đã được khai quang.
Đến Lâm Tiêu Dương, tôi thực sự hơi khó nghĩ, cuối cùng quyết định tặng anh ta một bức thư viết tay.
Viết mãi mà không dừng được, trong bức thư dài tám nghìn chữ này, thật thật giả giả, tôi lần đầu tiên thổ lộ nỗi lòng với người khác.
Tôi có một cảm giác ỷ lại khó diễn tả đối với Lâm Tiêu Dương.
Bức thư này đã thể hiện rõ ràng tâm sự của một thiếu nữ, nhưng tôi rất kiềm chế, biết cách biến chúng thành lòng biết ơn.
Tối hôm đó sau bữa cơm, tôi mang quà ra tặng mọi người, một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn.
Ngay cả Lâm tiên sinh cũng có chút xúc động, liên tục khen tôi là đứa trẻ ngoan.
Sau khi biết được một phần bí mật khó nói của tôi, Lâm Tiêu Dương càng quan tâm đến tôi hơn.
Anh ta từng du học ở Pháp, nói tiếng Pháp rất chuẩn, cộng với giọng nói trầm ấm, vừa lười biếng vừa quyến rũ, tôi năn nỉ anh ta dạy tôi.