Lúc này, ta giả vờ kinh ngạc, vẻ mặt đau khổ, lảo đảo bước lên với giọng run rẩy:
“Tỷ tỷ, rốt cuộc ta đã làm gì sai, mà tỷ muốn đẩy ta vào chỗ chết?”
Cố Tử Vân kinh ngạc trừng mắt, nhìn ta bằng ánh mắt xa lạ, hỏi: “Sao muội lại lừa dối tất cả chúng ta, còn muốn hại Dung Nhi?”
Tiếng “Dung Nhi” này, nghe thật chướng tai.
Thẩm Bích Quân vội vàng nói:
“Tử Vân ca ca, muội sợ... muội sợ huynh không để ý đến muội, chúng ta là thanh mai trúc mã, tổ tiên đã định hôn ước.”
“Chỉ vì hai năm muội không ở đây, huynh đã đính hôn với muội muội, huynh có biết khi muội biết tin này, tim muội đau thế nào không?”
Thẩm Bích Quân nước mắt lưng tròng, khóc như mưa, lời nói đều là tình yêu dành cho Cố Tử Vân.
Nàng ta dừng lại một chút, vô tội nói:
“Muội chỉ đùa với muội ấy mà thôi, không thật sự muốn lấy m.á.u của muội ấy.”
“Chẳng phải muội ấy vẫn khỏe mạnh đó sao?”
Vài ba câu nói của nàng ta đã khiến vẻ mặt nghiêm nghị của Cố Tử Vân tan biến.
Nàng ta quay sang nhìn ta, chu môi nói:
“Muội muội, ta chỉ đùa thôi mà, muội sẽ không nhỏ nhen mà so đo với ta chứ?”
Trong nhất thời, ta không biết nói gì, Xuân Liên đã sớm tức giận, chống nạnh bước lên định tranh cãi.
Lúc này, Ô tiên sinh bỗng nhiên kêu lên: “Không đúng không đúng! Lão phu hiểu rồi!”
Mọi người nhìn về phía ông ấy.
“Thẩm Bích Quân sao chép thơ văn của học trò ta, chẳng lẽ sợ bị bại lộ, nên muốn g.i.ế.c người diệt khẩu sao?”
12
Sắc mặt Thẩm Bích Quân tái nhợt, lại càng trắng bệch.
Mọi người nghe vậy, đều dựng tai lên nghe.
Thẩm Bích Quân là học trò của thư viện Bạch Lộc, nếu tài nữ này là sao chép, thì không chỉ ảnh hưởng đến nàng ta, mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của thư viện Bạch Lộc và mặt mũi của Thẩm phủ.
Kinh thành vốn không thiếu chuyện trà dư tửu hậu, chỉ thiếu những chuyện bát quái mới lạ.
Ô tiên sinh vuốt chòm râu bạc, chậm rãi nói:
“Thảo nào gần đây ta thường nghe các học trò bàn tán về thơ văn của Thẩm Dung.”
“Không ngờ, Thẩm Dung lại giấu ta đi bán văn ở thư cục, người mua lại là Thẩm đại tiểu thư.”
Ở phía nam thành có một hiệu sách Xuân Thu, chuyên nhận ủy thác mua bán bí mật.
Có người thích văn chương nhưng không giỏi viết, muốn mua bài, có thể treo đơn ở thư cục, sẽ có học trò nghèo bán văn, một mua một bán, tiền trao cháo múc, giữ bí mật cho nhau, đó là quy tắc.
Từ khi Thẩm Bích Quân đi đường tắt đến thư cục mua thơ văn, ta đã giao dịch với ông chủ với giá cao, tất cả đơn của nàng ta đều do ta nhận, cho nên, thơ văn của Thẩm Bích Quân, phần lớn đều là do ta viết.
Trước khi bán, ta đều cố ý nhờ Ô tiên sinh xem qua.
Ô tiên sinh không theo lẽ thường, mặc kệ quy tắc.
Sau khi mắng Thẩm Bích Quân mua danh chuộc tiếng, ông ấy bắt đầu mắng ta: “Mua bán văn chương, làm nhục văn vẻ, khí khái của trò làm văn há lại có thể so sánh với vàng bạc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/co-hon-da-quy-tro-ve/chuong-9.html.]
“Trò còn vì vậy mà rước họa vào thân, trò thật là…”
Ông ấy hận không thể rèn sắt thành thép.
Ta cúi đầu không nói, Xuân Liên vội giải thích:
“Tiên sinh, người đừng trách nhị tiểu thư, người tưởng đại tiểu thư bệnh nặng, nên đã lấy hết tiền riêng ra mua thuốc bổ cho nàng ta.”
“Còn bảo nô tỳ đi tìm danh y khắp nơi, nhị tiểu thư không hiểu chuyện, bị lừa không ít tiền, cũng không dám nói với lão gia phu nhân.”
“Nên người mới nghĩ ra cách kiếm tiền này.”
“Ai ngờ…” Nàng ấy liếc nhìn Thẩm Bích Quân, “Ai ngờ bệnh của đại tiểu thư là giả, người mua văn chương cũng là nàng ta.”
Sự thật phơi bày, mọi người đều thở dài.
“Thì ra cái danh tài nữ này là do vậy mà có, thư viện Bạch Lộc mất hết mặt mũi rồi.”
“Trời ơi, chúng ta lại có đồng môn như vậy.”
“Thẩm đại tiểu thư này thật là... Đầu tiên là cướp vị trí ở thư viện của muội muội, sau lại cướp cả vị hôn phu, còn muốn g.i.ế.c người ta, Thẩm nhị tiểu thư đã làm gì nên tội?”
“Nghe nói gì chưa? Chuyện ở Ngự hoa viên, nghe nói có thái giám thấy, căn bản là nang ta tự ngã xuống nước…”
Đám đông xì xào bàn tán, đều chỉ trích Thẩm Bích Quân.
Vẻ mặt Thẩm Bích Quân càng thêm hoảng loạn, nhìn hết người này đến người khác, bối rối lắc đầu, cuối cùng nhìn về phía Cố Tử Vân, trông vừa bất lực vừa đáng thương.
Cố Tử Vân chỉ cho nàng ta một ánh mắt lạnh như băng.
“Tử Vân ca ca…”
Vẻ yếu đuối và nước mắt luôn là vũ khí của nàng ta, nhưng giờ phút này, Cố Tử Vân đã do dự.
Sau ngày hôm đó, danh tiếng của Thẩm Bích Quân đã bị hủy hoại.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Kiếp trước, ta đã mất mạng đấy!
13
Về đến nhà, Thẩm Bích Quân đập nát từng bình hoa trong phòng cho hả giận, hạ nhân quỳ đầy đất, câm như hến.
Sau hôm nay nàng ta không phải tài nữ kinh thành nữa, mà là trò cười cả kinh thành, thế này bảo sao nàng ta không hận?
Mà kẻ đầu têu này, nàng ta cho rằng là ta.
Sau khi phát tiết một trận, nàng ta đi vào sân nhỏ của ta, đầy mắt dữ tợn, ngũ quan đều có chút vặn vẹo: “Muội bây giờ có phải vô cùng đắc ý hay không?”
“Muội cố ý phải không?”
“Tất cả những thứ này có phải do muội sắp xếp không?”
Ta chỉ chậm rãi nói:
“Tỷ tỷ, nếu như tỷ chỉ muốn Cố Tử Vân, chỉ cần tỷ nói, ta sẽ nhường cho tỷ.”
“Từ nhỏ đến lớn, ta có thứ gì mà không có để cho tỷ?”
Vì sao nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t ta?