Cô Hồn Dã Quỷ Trở Về

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu là kiếp trước, phản ứng đầu tiên của ta chắc chắn sẽ là nổi giận đùng đùng, nhảy dựng lên trách móc, nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt của Cố Tử Vân.

 

“Nàng ấy vừa về nhà, khó tránh khỏi có chút yếu đuối. Hai năm qua nàng ấy chịu khổ còn chưa đủ sao? Muội là muội muội, sao lại nhỏ mọn như vậy chứ?”

 

Trọng sinh thêm lần nữa, ta quyết định tác thành cho bọn họ.

 

Ta thu lại oán hận trong lòng, nở một nụ cười ngây thơ.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

“Tỷ tỷ vất vả lắm mới về nhà, tỷ ta là đích tỷ, những thứ tốt nhất đương nhiên phải dành cho tỷ ta rồi. Ngươi không nói, ta cũng đã chuẩn bị xong rồi, ngươi xem này.”

 

Cố Tử Vân ngẩn người, ngước mắt nhìn ra phía sau ta, thấy một nhóm nha hoàn nô bộc đang bận rộn khiêng đồ đạc.

 

Nha hoàn thân cận của ta, Xuân Liên, đến nói:

 

“Nhị tiểu thư, y phục của người đã được chuyển đến phòng khách rồi ạ.”

 

Ta mỉm cười gật đầu, lại dặn dò nàng ấy dọn dẹp sạch sẽ trong phòng, đốt loại hương thơm nhất. Ngoại trừ Xuân Liên, những người khác không cần chuyển viện theo ta.

 

Cố Tử Vân có chút bất ngờ, ánh mắt dừng trên người ta, khóe miệng khẽ cong lên, hắn nhẹ nhàng gạt một lọn tóc mai rơi xuống bên tai ta ra sau.

 

“Dung Nhi, muội đã trở nên hiểu chuyện rồi.”

 

Cố Tử Vân có một khuôn mặt khiến người ta cảm thấy dễ chịu, giọng nói cũng trầm ấm dễ nghe, hắn rất giỏi lợi dụng những điều này, trước đây ta rất thích hắn.

 

Ta ngẩng đầu mỉm cười đáp lại, bây giờ chỉ thấy ghê tởm.

 

Đôi tay này, đã từng g.i.ế.c ta.

 

Ta không chỉ chủ động nhường viện, còn tặng cho Thẩm Bích Quân rất nhiều đồ tốt, gấm vóc lụa là, trang sức vàng bạc và những thứ đồ độc lạ.

 

“Những thứ này đều là phụ thân mẫu thân thường ngày cho ta, ta biết tỷ tỷ nhất định sẽ trở về, không dám dùng, bây giờ tỷ tỷ về rồi, những thứ này đều là của tỷ đó.”

 

Phụ thân và đích mẫu đã lạnh nhạt với ta mấy ngày nay, giờ phút này, trên mặt đều thoáng hiện chút áy náy.

 

Từ sau khi nữ nhi bảo bối của bọn họ trở về, thứ nữ như ta không còn là duy nhất của bọn họ nữa, ta có thể thức thời như vậy, bọn họ vui mừng còn không kịp.

 

Nhưng Thẩm Bích Quân không nghĩ như vậy.

 

Nàng ta tựa vào gối mềm, thân thể mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, khóc nức nở:

 

“Muội muội, có phải muội đang trách ta về cướp đồ của muội không? Đều tại ta không tốt, ta không nên trở về.”

 

Nàng ta khẽ nấc lên, như thể đang chịu một nỗi oan ức lớn lao.

 

Kiếp trước cũng vậy, nàng ta luôn có thể dễ dàng dùng vài câu nói, khéo léo dẫn dắt suy nghĩ của người khác, trong lời nói đều là những suy đoán ác ý, mà người ngoài lại không hề hay biết.

 

Còn ta thì tính tình thẳng thắn, luôn trực tiếp phản bác nàng ta, cuối cùng lại trở thành một người độc ác ngu ngốc, ghen tị với đích tỷ trong miệng mọi người, các trưởng bối trong nhà cũng hoàn toàn ghét bỏ ta.

 

Bây giờ ta đã hiểu, đối phó với loại người này, không thể dùng đạo lý.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/co-hon-da-quy-tro-ve/chuong-2.html.]

Ta cụp mắt xuống, khi ngẩng lên, nước mắt đã lã chã.

 

Ta khóc còn to hơn nàng ta.

 

Ta nói từ sau khi đích tỷ mất tích, mẫu thân ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, ta thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không dám nói nhiều, sợ bà ta đau lòng.

 

Phụ thân và mẫu thân rất yêu thương ta, bọn họ chỉ là chuyển tình yêu dành cho nàng ta sang cho ta, quà tặng ta không dám không nhận, còn rất vui vẻ nhận.

 

“Lúc đó ta đã nghĩ, nhất định có một ngày tỷ tỷ sẽ trở về, nhìn thấy đồ mà phụ thân mẫu thân tặng, chắc chắn sẽ rất vui. Tỷ tỷ, đó vốn là đồ của tỷ mà.”

 

Đích mẫu nghe xong, đau lòng rơi lệ, vuốt tóc ta, hiếm khi dịu dàng: “...Con ngoan, con có lòng rồi.”

 

Phụ thân cũng mỉm cười an ủi.

 

Thẩm Bích Quân nhìn thấy, lặng lẽ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên vẻ không cam tâm.

 

Những điều này, ta đều nhìn thấy rõ.

 

03

 

Từ khi trở về, Thẩm Bích Quân luôn giả vờ ốm yếu, đại phu cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói do nàng ta chịu khổ nhiều nên sinh bệnh.

 

Cố Tử Vân càng thêm xót xa, ngày nào cũng chạy đến nhà ta.

 

Hắn sợ nàng ta buồn chán, mang hết món đồ chơi mới lạ này đến món khác đến.

 

Ta đi ngang qua viện nàng ta, luôn nghe thấy tiếng cười duyên của Thẩm Bích Quân, còn có tiếng cười trầm thấp của Cố Tử Vân, khi nói đến chuyện thú vị, hai người họ lại nhìn nhau cười, ánh mắt đầy vẻ si mê.

 

Ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra.

 

Có khi bọn họ đang liếc mắt đưa tình bị ta bắt gặp, vẻ lúng túng thoáng qua trên mặt Cố Tử Vân, rồi hắn lại nghiêm mặt nói:

 

“Bích Quân đang bệnh nên tinh thần sa sút, ta chỉ là khuyên nhủ một chút thôi, muội đừng nghĩ nhiều. Ta chỉ coi nàng ấy là muội muội thôi.”

 

“Ca ca chăm sóc muội muội, đó là lẽ đương nhiên.”

 

Ta gật đầu, vẻ mặt tin tưởng không chút nghi ngờ.

 

Đêm đến, Thẩm Bích Quân được nha hoàn dìu đến viện ta đang ở tạm.

 

Nàng ta nhìn quanh một lượt, vẻ ghét bỏ thoáng qua trên mặt, tùy ý giơ khăn lên lau khóe mắt:

 

“Muội muội chịu thiệt thòi ở đây rồi, ta về đã mấy ngày mà chưa đến thăm muội, muội sẽ không trách ta chứ?”

 

“Ta đã nói với Tử Vân ca ca rồi, ta không sao, nhưng huynh ấy cứ không cho ta xuống giường.”

 

“Muội thấy đấy, ta phải đợi huynh ấy đi rồi mới dám đến đấy.”

 

Nàng ta cười duyên một tiếng: “Muội đừng mách với huynh ấy nhé.”

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận