CÔ ẤY KHÔNG HỀ XẤU XÍ

Chương 1

Trong lớp, đám con trai tổ chức một cuộc bầu chọn "nữ sinh xấu xí nhất", tôi nhận được số phiếu cao nhất. 

 

Trong danh sách những người bỏ phiếu cho tôi, cái tên Chu Tuấn hiện lên rõ ràng.

 

Lúc đó, tôi đã thầm thích anh suốt sáu năm, coi anh là ánh sáng của đời mình. 

 

Vậy mà từng nét chữ của anh lại là những lời chế nhạo dành cho tôi, một người ngây thơ không biết trời cao đất rộng mà tỏ tình với anh.

 

Nhiều năm sau, trong một buổi phỏng vấn trên kênh tài chính, người dẫn chương trình hỏi Chu Tuấn rằng anh có từng hối hận vì điều gì không. 

 

Chu Tuấn nhìn vào ống kính và nói: "Hồi cấp ba, tôi mắt mù, coi viên ngọc quý là thứ tầm thường, để rồi bị người khác c ư ớ p mất. Bảy năm nay, ngày nào tôi cũng hối hận, may mà bây giờ cô ấy vẫn còn độc thân, tôi vẫn còn cơ hội."

 

"Người khác" mà anh nhắc tới đang ăn tối cùng tôi. 

 

Nghe vậy, anh lịch sự đặt d.a.o nĩa xuống, đẩy phần thịt bò đã cắt gọn gàng tới trước mặt tôi, rồi anh nói có việc phải ra ngoài để gọi điện thoại.

 

Trên ban công view nhìn ra biển, anh lạnh lùng ra lệnh: "Tập đoàn Hoàn Vũ đã đến vòng gọi vốn C rồi đúng không? Bảo Bắc Đầu, Lợi Nhật, và Trì Sinh rút toàn bộ vốn."

 

1

Trong lớp, đám con trai bày trò tổ chức một cuộc bầu chọn "nữ sinh xấu nhất".

Khi cuốn sổ bầu chọn đó truyền đến tay tôi, cả lớp lập tức im bặt.

 

Trang đầu bầu chọn hoa khôi của lớp, trang thứ hai bầu chọn "hoa hậu xấu xí".

Ở hạng mục hoa khôi, cuộc cạnh tranh rất sôi nổi, còn ở hạng mục "hoa hậu xấu xí", kết quả lại không có gì bất ngờ.

Tất cả mọi người đều bình chọn cho tôi.

 

Trong số hai mươi mốt nam sinh trong lớp, có mười bảy người bỏ phiếu cho tôi.

Tôi biết mình không xinh.

Mắt một mí, môi dày, da ngăm, kiểu tóc lỗi thời, trán lại đầy mụn.

 

Tôi tự nhận thức rõ điều đó, nên chưa bao giờ mơ mộng đến tình yêu, càng không mơ mộng đến việc Chu Tuấn sẽ thích tôi.

 

Nhưng khi nhìn thấy nét chữ của Chu Tuấn, trái tim tôi vẫn hụt hẫng một nhịp.

 

Chúng tôi quen nhau sáu năm, tôi cũng thích cậu ấy sáu năm.

Tôi không ngờ rằng, chỉ một ngày sau khi tôi tỏ tình, cậu ấy lại có thể thẳng thừng hạ thấp tôi đến vậy.

 

Việc tỏ tình với cậu ấy là một sự cố bất ngờ.

Hôm đó, tôi đang đứng ở góc đường trông sạp hoa quả cho gia đình thì Chu Tuấn đi ngang qua. 

 

Tôi gọi cậu ấy lại, đưa cho cậu ấy một túi trái cây, nói với cậu rằng đó là trái cây mà mẹ cậu mua.

Dưới ánh đèn đường, hàng mi dài của cậu rủ xuống: "Doãn Tư Tư, tôi không cần sự thương hại."

Bạn cần đăng nhập để bình luận