Một tháng sau, tôi chuyển ra khỏi nhà bố mẹ, thuê một căn hộ ở trung tâm thành phố.
Cảm giác bắt đầu lại cuộc sống độc lập thật tuyệt.
Không còn phải lo lắng về vấn đề an toàn, không còn phải nơm nớp lo sợ, tôi có thể tự do ra ngoài, tự do làm việc, tự do sống cuộc đời của mình.
Tôi tìm được một công việc ở một công ty đầu tư, làm cố vấn đầu tư.
Tôi rất thích công việc này, đồng nghiệp cũng thân thiện, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Chỉ có một vấn đề duy nhất: tôi đã bị ám ảnh về chuyện tình cảm.
Sau khi bị Cố Mục Thần phản bội, tôi mất niềm tin vào đàn ông.
Dù có vài đồng nghiệp nam khá tốt bụng tỏ ý thích tôi, tôi đều lịch sự từ chối.
Tôi vẫn chưa sẵn sàng bắt đầu một mối quan hệ mới.
Chiều hôm đó, khi tôi đang xử lý tài liệu ở văn phòng, đồng nghiệp Tiểu Trương chạy tới.
"Chi Tuyết, có người tìm cậu."
"Ai thế?"
"Một người đàn ông rất đẹp trai, đang chờ dưới lầu." Tiểu Trương phấn khích nói, "Có phải bạn trai cậu không?"
"Bạn trai á?"
Tôi giờ làm gì có bạn trai.
"Anh ta có nói tên không?"
"Nói họ Lâm, tên là Lâm... Lâm gì ấy nhỉ?" Tiểu Trương nghĩ một lúc, "À đúng rồi, Lâm Mặc!"
"Lâm Mặc?"
Cái tên này tôi chưa từng nghe qua.
"Anh ta còn nói gì nữa?"
"Nói là do bố cậu giới thiệu."
"Bố giới thiệu?"
Gần đây đúng là bố tôi cứ thúc giục tôi tìm bạn trai, nhưng chưa từng nói sẽ giới thiệu ai cho tôi.
Thôi kệ, cứ xuống xem sao.
Xuống đến dưới lầu, tôi nhanh chóng nhìn thấy người đàn ông kia.
Đúng là rất điển trai, cao khoảng một mét tám, mặc vest vừa vặn, ngũ quan rõ nét, khí chất nho nhã.
Hình mẫu điển hình của một người đàn ông thành đạt.
"Chào anh, tôi là Thẩm Chi Tuyết." Tôi bước đến tự giới thiệu.
"Chào cô, tôi là Lâm Mặc." Anh ta đưa tay ra, "Bố cô chắc đã nói với cô về tôi rồi."
Tôi bắt tay anh ta, nhưng trong lòng lại nghĩ: khi nào thì bố từng nhắc đến người này?
"Xin lỗi, bố tôi chưa từng nhắc gì về anh." Tôi thành thật nói.
Lâm Mặc sững người một chút, sau đó mỉm cười.
"Có thể tôi nhầm rồi." Anh ta nói, "Nhưng đã gặp rồi, có thể mời cô uống ly cà phê chứ?"
Thấy anh ta lịch sự như vậy, tôi cũng khó từ chối.
"Được thôi."
Chúng tôi ngồi xuống ở một quán cà phê gần đó.
"Anh Lâm làm công việc gì vậy?" Tôi hỏi.
"Mở công ty." Lâm Mặc trả lời ngắn gọn, "Chủ yếu làm xuất nhập khẩu."
Xuất nhập khẩu, nghe có vẻ nhiều tiền.
"Vậy sao anh quen bố tôi?"
"Bạn bè giới thiệu." Lâm Mặc uống một ngụm cà phê, "Nghe nói gần đây cô... gặp phải chuyện không vui?"
Nghe đến đây, tôi lập tức cảnh giác.
Sao anh ta biết chuyện của tôi?
"Ý anh là gì?"
"Là chuyện với vị hôn phu trước của cô." Lâm Mặc nhìn tôi, "Tôi nghe nói anh ta đã phản bội cô?"
Tôi càng thấy có điều gì đó không ổn.
Một người lạ, sao có thể biết rõ chuyện riêng tư của tôi như vậy?
"Anh Lâm, rốt cuộc anh là ai?" Tôi hỏi thẳng.
"Tôi đã nói rồi, tôi là Lâm Mặc." Anh ta cười hiền hòa, "Một người muốn làm quen với cô."
"Tại sao lại muốn quen tôi?"
"Vì tôi thấy cô rất đặc biệt." Lâm Mặc nhìn thẳng vào mắt tôi, "Một người dám đối đầu với tổ chức tội phạm, rất dũng cảm."
Nghe đến bốn chữ “tổ chức tội phạm”, tôi hoàn toàn cảnh giác.
Người này tuyệt đối có vấn đề.
"Xin lỗi, tôi còn việc, tôi đi trước." Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Thẩm tiểu thư, đừng vội đi." Lâm Mặc cũng đứng lên, "Chúng ta còn chưa nói xong mà."
"Không có gì để nói cả." Tôi bước nhanh ra ngoài.
Nhưng vừa tới cửa quán cà phê, đã bị hai người đàn ông chặn lại.
"Cô gái, ông chủ chúng tôi còn điều muốn nói với cô." Một người nói.
Tôi nhớ lại tình huống từng gặp ở cổng khu nhà hôm nọ, tim đập thình thịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-toi-lay-di-30-trieu-te-cua-toi-bo-di-theo-tieu-tam/8.html.]
"Tránh ra!" Tôi hét lớn.
"Đừng căng thẳng." Lâm Mặc từ phía sau bước tới, "Chúng tôi chỉ muốn trò chuyện thôi."
Những khách trong quán đều nhìn sang, nhưng không ai tới giúp.
"Các người muốn làm gì?" Tôi cố gắng giữ bình tĩnh.
"Xuống xe, chúng ta từ từ nói." Lâm Mặc chỉ vào chiếc xe đen bên ngoài.
Tôi biết, một khi lên xe, sẽ rất nguy hiểm.
"Tôi sẽ không đi với các người đâu." Tôi kiên quyết nói.
"Vậy thì đừng trách chúng tôi." Gương mặt Lâm Mặc thay đổi, ra hiệu: "Ra tay."
Hai người kia lao tới, tôi hét lớn:
"Cứu với! Có người muốn bắt cóc tôi!"
Quán cà phê rối loạn, có người gọi cảnh sát, có người quay video.
Hai người đàn ông thấy vậy thì do dự.
Tôi nhân cơ hội lao ra khỏi quán, chạy hết sức về phía có nhiều người.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân đuổi theo, nhưng tôi không dám ngoảnh lại.
Chạy khoảng hai khu phố, tôi nhìn thấy phía trước có một chốt cảnh sát.
"Đồng chí công an! Cứu với!" Tôi lao vào chốt.
Cảnh sát trực ban thấy tôi hoảng hốt liền cảnh giác.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tôi nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc.
Cảnh sát lập tức liên lạc qua bộ đàm gọi hỗ trợ, rồi cho người đưa tôi về nhà.
"Thẩm tiểu thư, dạo này cô vẫn nên cẩn thận." Viên cảnh sát nói, "Những người đó rất có thể liên quan đến vụ án trước."
Về đến nhà, tôi lập tức gọi cho cảnh sát Vương.
"Cảnh sát Vương, lại có người muốn bắt cóc tôi!"
"Cái gì?" Cảnh sát Vương vô cùng sốc, "Anh Long chẳng phải đã bị bắt rồi sao?"
"Rất có thể còn có người khác." Tôi kể chi tiết toàn bộ chuyện hôm nay.
"Người tên Lâm Mặc đó, chúng tôi sẽ lập tức điều tra." Cảnh sát Vương nói, "Thời gian
này cô đừng ra ngoài một mình."
Lại phải trốn trong nhà.
Tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Bao giờ mới kết thúc được cuộc sống thế này?
Chẳng lẽ cả đời tôi phải sống trong sợ hãi hay sao?
Tối hôm đó, bố mẹ đến thăm tôi.
"Chi Tuyết, hay là con theo chúng ta ra nước ngoài đi." Mẹ đề nghị, "Đổi môi trường sống, bắt đầu lại."
Ra nước ngoài?
Ý tưởng này cũng không tệ.
Rời xa nơi thị phi này, có lẽ thật sự có thể thoát khỏi phiền phức.
"Đi nước nào?" Tôi hỏi.
"Úc." Bố nói, "Bố có bạn bên đó, có thể giúp con sắp xếp chỗ ở và công việc."
Úc, nghe cũng hay.
"Khi nào đi?"
"Càng sớm càng tốt." Mẹ nói, "Ngày mai mẹ đi làm thủ tục luôn."
Tối hôm đó, tôi nghĩ rất nhiều.
Ra nước ngoài đúng là một lựa chọn tốt, nhưng cũng đồng nghĩa với việc phải từ bỏ tất cả ở đây:
Công việc, bạn bè, môi trường quen thuộc…
Nhưng so với sự an toàn, tất cả những điều đó đều không còn quan trọng nữa.
Hôm sau, mẹ tôi thật sự đi làm thủ tục.
Hiệu suất rất cao, chỉ một tuần là xong xuôi mọi giấy tờ.
Trong một tuần đó, tôi ở nhà suốt, không đi đâu cả.
Bố mẹ thay phiên nhau ở bên tôi, đảm bảo sự an toàn.
Cuối cùng cũng đến lúc phải đi.
Trên đường ra sân bay, tôi quay đầu nhìn lại thành phố này.
Nơi đây có quá nhiều kỷ niệm của tôi – có ngọt ngào, cũng có đau khổ.
Nhưng dù sao đi nữa, đây vẫn là nhà của tôi.
Hy vọng một ngày nào đó, tôi có thể bình an quay về.