Chồng tôi lấy đi 30 triệu tệ của tôi, bỏ đi theo tiểu tam

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến nhà ba mẹ, tôi mới thật sự thả lỏng.

Mẹ nấu một bàn đầy đồ ăn, toàn là những món tôi thích từ nhỏ.

"Chi Tuyết, con gầy đi rồi." Mẹ nhìn tôi đầy xót xa. "Thời gian qua chắc khổ lắm phải không?"

"Không sao đâu ạ." Tôi cố gắng nở một nụ cười.

Ba đặt tờ báo xuống, nhìn tôi nói: "Chi Tuyết, chuyện của Cố Mục Thần ba đều nghe cả rồi. 

Con làm đúng đấy."

"Ba…"

"Loại người đó không đáng để con phải đau lòng." Ba vỗ vai tôi. "Con gái nhà mình xứng đáng có được những điều tốt hơn."

Nghe ba nói, nước mắt tôi cuối cùng cũng không kìm được mà trào ra.

Bao nhiêu ấm ức và phẫn nộ trong suốt những ngày qua, đến khoảnh khắc này đều được giải tỏa.

Mẹ vội ôm tôi vào lòng: "Con à, khóc được là tốt rồi."

Tôi khóc rất lâu trong vòng tay mẹ, sau khi khóc xong, tâm trạng nhẹ nhõm đi nhiều.

"Mẹ ơi, con muốn ở nhà một thời gian."

"Muốn ở bao lâu cũng được." Mẹ dịu dàng nói. "Đây mãi mãi là nhà của con."

Khoảng thời gian sống ở nhà, tôi sống rất yên bình.

Mỗi ngày trò chuyện với ba mẹ, giúp mẹ nấu ăn, đánh cờ với ba.

Thỉnh thoảng cũng nghĩ đến Cố Mục Thần, nhưng đã không còn đau đớn như trước nữa.

Thời gian đúng là liều thuốc chữa lành tốt nhất.

Một tháng sau, luật sư Lâm gọi điện báo rằng vụ án đã có tiến triển mới.

“Cố Mộ Thần và Tô Vãn Vãn đã nhận tội.” Luật sư nói. “Cố Mục Thần bị phán 12 năm tù, Tô Vãn Vãn 10 năm.”

Mười hai năm và mười năm.

Đến khi họ ra tù, cũng đã là người trung niên.

Còn tôi, cũng sớm bắt đầu cuộc sống mới rồi.

“Còn một chuyện nữa.” Luật sư nói tiếp, “Tài sản của họ sẽ bị tịch thu để bồi thường cho các nạn nhân. Cô là một trong những nạn nhân, có thể nộp đơn yêu cầu bồi thường.”

“Tôi không cần.” Tôi đáp. “Tôi không thiếu tiền.”

Quả thật tôi không thiếu.

Hơn nữa, tôi không muốn có bất cứ liên hệ tài chính nào với họ nữa.

“Chi Tuyết, cô thật sự nghĩ kỹ rồi?” Luật sư có phần bất ngờ. “Đó là khoản bồi thường mấy triệu đấy.”

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi.” Tôi kiên định nói. “Để phần đó cho các nạn nhân khác đi.”

Cúp máy, tôi cảm thấy như tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.

Vụ án đã kết thúc, Cố Mục Thần và Tô Vãn Vãn cũng nhận được sự trừng phạt xứng đáng.

Đã đến lúc bắt đầu một cuộc sống mới.

Tối hôm đó, tôi cùng ba mẹ xem TV.

Bản tin đang phát một tin tức: “Thành phố vừa phá được một vụ rửa tiền đặc biệt nghiêm trọng, số tiền liên quan vượt quá 200 triệu…”

Nghe con số đó, tôi có chút sững sờ.

Hai trăm triệu?

Lớn hơn tôi tưởng rất nhiều.

Xem ra Cố Mục Thần và Tô Vãn Vãn đúng là chỉ là quân cờ nhỏ.

“Đám người này to gan thật.” Ba lắc đầu thở dài. “Hai trăm triệu, người bình thường tiêu cả đời cũng chưa chắc hết.”

“Tham thì thâm thôi.” Mẹ tiếp lời. “Loại người này sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn màn hình TV.

Nhớ đến lời của Tổng giám đốc Triệu – cái tổ chức tội phạm đó có thể sẽ tìm cách làm hại tôi.

Nhưng giờ vụ án đã khép lại, chắc tôi cũng an toàn rồi.

Hôm sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ.

“Xin hỏi cô có phải là Thẩm Chi Tuyết không?”

“Vâng, là tôi.”

“Tôi là cảnh sát Vương, thuộc Cục Công an thành phố. Muốn mời cô phối hợp làm bản ghi lời khai.”

“Ghi lời khai?”

“Bây giờ ạ?”

“Nếu tiện thì mời cô đến ngay. Có vài chi tiết cần xác nhận.”

Tôi có hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đồng ý.

Đến đồn cảnh sát, cảnh sát Vương tiếp đón tôi.

“Cô Thẩm, cảm ơn cô đã phối hợp.” Anh ấy rất lịch sự. “Mời ngồi.”

“Cảnh sát, không phải vụ án đã kết thúc rồi sao? Sao lại còn phải ghi lời khai?”

“Là thế này,” anh giải thích, “trong quá trình điều tra, chúng tôi phát hiện một số tình tiết mới, cần cô xác minh.”

Anh đưa tôi một tài liệu.

“Cái này lấy được từ máy tính của Cố Mục Thần, cô xem thử có quen không.”

Tôi nhận lấy thì thấy đó là một đoạn trò chuyện.

Nhưng nội dung khá kỳ lạ, tôi chưa từng thấy trước đây.

Trong đó, trước ngày vụ án xảy ra vài ngày, Cố Mục Thần từng liên lạc với một người lạ.

Người đó cảnh báo anh ta phải cẩn thận, nói có người đang điều tra họ.

Cố Mộ Thần hỏi là ai, người đó nói: “Chính là vị hôn thê của cậu – Thẩm Chi Tuyết.”

Đọc đến đây, tôi ngây người.

“Cái này… không thể nào.” Tôi trả lại tài liệu. “Tôi chưa từng chủ động điều tra họ.”

“Chúng tôi cũng thấy lạ,” cảnh sát Vương nói. “Nên mới muốn hỏi cô, trước khi vụ án xảy ra, cô có làm gì khiến họ nghi ngờ không?”

Tôi nghĩ lại kỹ.

Trước ngày đó, đúng là tôi đã làm khá nhiều chuyện.

Tìm kiếm trong máy tính, thuê thám tử tư, điều tra công ty của họ…

“Tôi… đúng là có điều tra một chút.” Tôi thành thật. “Nhưng là vì tôi phát hiện ra chuyện ngoại tình, muốn làm rõ sự thật.”

“Cụ thể là những gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-toi-lay-di-30-trieu-te-cua-toi-bo-di-theo-tieu-tam/6.html.]

Tôi kể lại chi tiết mọi chuyện mình đã làm.

Cảnh sát Vương ghi chép cẩn thận, thỉnh thoảng gật đầu.

“Những hành động của cô đều hợp pháp.” Anh ấy nói. “Nhưng tôi cần nhắc cô một điều.”

“Gì ạ?”

“Thành viên chủ chốt của tổ chức tội phạm kia vẫn chưa bắt được hết.” Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc. “Thời gian tới cô phải hết sức cẩn thận. Nếu có gì khả nghi, lập tức báo cảnh sát.”

Nghe vậy, tôi thấy tim mình chùng xuống.

Xem ra lời cảnh báo của Tổng giám đốc Triệu là thật – tôi có thể đang gặp nguy hiểm thật sự.

“Cảnh sát, họ sẽ làm gì tôi?”

“Không nói trước được.” Cảnh sát Vương lắc đầu. “Loại người này cái gì cũng dám làm. 

Tốt nhất cô đừng ra ngoài một mình, lúc nào cũng nên có người bên cạnh.”

Về đến nhà, tôi kể lại mọi chuyện ở đồn cảnh sát cho ba mẹ nghe.

Ba tôi nghe xong, mặt biến sắc.

“Đám khốn nạn!” Ông đập bàn. “Chi Tuyết, con đừng ra khỏi nhà nữa!”

“Ba, chắc không nghiêm trọng vậy đâu…” Tôi cố an ủi.

“Cẩn tắc vô áy náy.” Mẹ tôi cũng lo lắng. “Chi Tuyết, mẹ không thể mất con được.”

Thấy ba mẹ lo lắng như vậy, tôi đành đồng ý không ra khỏi nhà một thời gian.

Mấy ngày tiếp theo, tôi thực sự không đi đâu, chỉ ở nhà với ba mẹ.

Nhưng kiểu sống này khiến tôi thấy rất bức bối.

Tôi không muốn vì một mối đe dọa chưa chắc xảy ra mà nhốt mình mãi trong nhà.

Đến ngày thứ năm, tôi thật sự không chịu nổi nữa.

“Mẹ, con muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

“Không được!” Mẹ kiên quyết phản đối. “Nguy hiểm lắm.”

“Mẹ, con chỉ đi loanh quanh trong khu thôi, không sao đâu.”

Cuối cùng, dưới sự năn nỉ của tôi, mẹ miễn cưỡng đồng ý – nhưng tôi phải mang theo điện thoại và giữ liên lạc thường xuyên.

Tôi chấp nhận điều kiện đó, rời khỏi nhà.

Không khí bên ngoài thật tuyệt, tôi hít một hơi thật sâu.

Cảm giác được tự do thật là tuyệt vời.

Tôi chậm rãi đi dạo quanh khu nhà, tận hưởng khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi.

Khi đến gần cổng khu, tôi thấy một chiếc xe đen đậu bên đường.

Kính xe đen kịt, không thấy rõ bên trong.

Tôi không để ý, tiếp tục đi.

Nhưng đi được vài bước, tôi phát hiện chiếc xe đó bắt đầu chạy theo tôi.

Tôi dừng lại, xe cũng dừng.

Tôi tiếp tục bước, xe lại lặng lẽ theo sau.

Trong lòng bắt đầu thấy bất an.

Tôi giả vờ không có gì, quay đầu đi về phía khu nhà, đồng thời lén gọi 110.

“Alo, cảnh sát, tôi có thể đang bị theo dõi…”

Tôi mô tả sơ tình hình, họ bảo tôi tìm chỗ an toàn ẩn náu, họ sẽ đến ngay.

Tôi bước nhanh hơn về phía trong khu, nhưng chiếc xe bất ngờ tăng tốc, lao đến chặn trước mặt tôi.

Cửa xe mở ra, hai người đàn ông đeo khẩu trang bước xuống.

“Cô Thẩm Chi Tuyết phải không? Ông chủ chúng tôi muốn gặp cô.” Một người nói.

“Tôi không biết ông chủ các người là ai.” Tôi lùi lại. “Muốn làm gì?”

“Đừng lo, chúng tôi không làm hại cô.” Người kia nói. “Chỉ mong cô phối hợp một chút.”

Nói rồi họ định tiến lại bắt tôi.

Tôi hét lên: “Cứu với! Có người muốn bắt cóc tôi!”

Bảo vệ khu nhà nghe thấy tiếng hét, lập tức chạy tới.

Thấy có người tới, hai gã đó hoảng sợ, nhanh chóng lên xe chạy trốn.

“Cô không sao chứ?” Bảo vệ hỏi đầy lo lắng.

“Tôi không sao. Cảm ơn anh.” Tôi run rẩy cả người. “Giúp tôi gọi cảnh sát.”

Cảnh sát nhanh chóng đến nơi.

Tôi kể lại toàn bộ sự việc.

Cảnh sát ghi lại biển số, nói sẽ lập tức điều tra.

“Cô Thẩm, sau này nhất định không được ra ngoài một mình.” Họ nói nghiêm túc. “Những người này rất nguy hiểm.”

Về nhà, thấy tôi hồn bay phách lạc, ba mẹ sợ tái mặt.

“Chi Tuyết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ run rẩy hỏi.

Tôi kể lại mọi việc.

Nghe xong, mặt ba tôi đen lại.

“Lũ cầm thú!” Ông giận dữ.

“Dám ngang nhiên bắt cóc giữa ban ngày!”

“Chi Tuyết, con không được ra ngoài nữa.” Mẹ ôm chặt tôi, nước mắt tuôn trào. “Mẹ không thể mất con.”

Nhìn mẹ sợ hãi như vậy, tôi cảm thấy vô cùng áy náy.

Chính sự trả thù của tôi đã khiến gia đình bị kéo vào nguy hiểm.

“Mẹ, con xin lỗi… tất cả là lỗi của con…”

“Không phải lỗi của con.”

Ba đi đến. “Là lỗi của bọn tội phạm. Chi Tuyết, con làm đúng. 

Cái ác phải bị trừng phạt.”

Tối hôm đó, cảnh sát gọi điện báo – chiếc xe kia dùng biển số giả, không tra ra manh mối gì.

Nhưng họ sẽ tăng cường bảo vệ khu nhà tôi.

Mấy ngày sau đó, quả thật có cảnh sát tuần tra quanh khu.

Nhưng tôi vẫn không dám ra khỏi nhà, chỉ có thể ở yên một chỗ.

Cuộc sống thế này… bao giờ mới kết thúc đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận