CHỒNG THÊM ĐỒNG NGHIỆP VÀO HỘ KHẨU, CÒN CHIẾM LUÔN SUẤT HỌC CON TÔI

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng khẽ xao động.

 

“Không phải em luôn thích mẫu túi này sao? Tuần trước bạn anh bay châu Âu, anh nhờ mua về. Định hôm qua tặng em, mà làm liền mấy ca mổ, quên mất.”

 

Đúng là mẫu túi hàng hiếm tôi để wishlist mãi mà trong nước không có.

 

Không ngờ anh ta vẫn nhớ. Tôi không kiềm được nụ cười.

 

“Cảm ơn anh, bác sĩ Lăng.”

 

Chị Lan bưng bát cháo bước vào:

 

“Thư Ngôn, tối qua Huyên Huyên khóc suốt nửa đêm, em lại sốt cao. Bác sĩ Lăng tan ca về, chăm em rồi dỗ con, cả đêm không chợp mắt.”

 

Tôi hiểu, chị Lan đang gián tiếp khuyên tôi.

 

Thôi được, tạm thời tôi tha thứ cho anh ta.

 

Chỉ cần sau này giữ khoảng cách với Triệu Dĩnh, tôi sẽ không truy cứu.

 

Nhưng sự kiên nhẫn của tôi chỉ có một lần.

 

Nếu còn lần sau — cuộc hôn nhân này, xem như chấm hết.

 

Nửa đêm, điện thoại Lăng Hạc Kim reo.

 

Là giọng Triệu Dĩnh đang nức nở:

 

“Bác sĩ Lăng, em không biết phải làm sao. Có người đăng em lên mạng nói là tiểu tam, bệnh viện cũng nhận được đơn tố cáo, định sa thải em. Em và con gái bị bới móc lý lịch, chủ nhà cũng đuổi khỏi nhà... Em sợ quá, không biết nên làm gì...”

 

“Em đừng lo, em và Kỳ Kỳ đang ở đâu? Ở yên đó, anh đến ngay.”

 

Anh ta vừa thay đồ vừa chạy.

 

Tôi chặn lại:

 

“Anh đi đâu?”

 

Điện thoại chưa ngắt, Triệu Dĩnh yếu ớt:

 

“Bác sĩ Lăng, bảo Thư Ngôn đừng giận em nữa, em thật sự không phải tiểu tam...”

 

Lăng Hạc Kim tắt máy, mắt rực lửa nhìn tôi:

 

“Em không nghe sao? Hai mẹ con họ đang không có chỗ ở, còn gặp nguy hiểm. Em bảo anh làm sao đứng nhìn?”

 

“Họ không thể ở khách sạn à? Phải gọi anh đi đêm hôm thế này sao? Hôm nay anh hứa ở nhà cả ngày với mẹ con tôi!”

 

“Kỷ Thư Ngôn, em đúng là vô lý! Giờ phút này còn so đo mấy chuyện này?”

 

“Còn nữa, chính em thuê người đăng bài bôi nhọ Triệu Dĩnh đúng không? Em còn tố cáo lên bệnh viện? Em phải dồn cô ấy vào chỗ c.h.ế.t mới hả dạ sao? Anh nói lần cuối: giữa anh và cô ấy không có gì!”

 

Tim tôi như lạnh từng tấc.

 

“Tốt thôi. Tôi cũng nói lần cuối — nếu anh bước ra khỏi cửa hôm nay, đừng bao giờ quay lại nữa!”

 

“Tùy em.”

 

Anh ta do dự một chút, rồi gạt tay tôi ra mà đi, không ngoảnh đầu.

 

Tôi ngồi sụp xuống, ôm chặt lấy mình.

 

Nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng vỡ òa.

 

Giống như đêm tuyệt vọng năm nào.

 

Nhưng lần này, không còn ai vì tôi mà bất chấp tất cả.

 

Không ai ôm tôi, vỗ lưng an ủi nữa.

 

Người từng yêu tôi như sinh mạng, giờ đang vội vàng đến bên người khác.

 

Tôi mơ màng qua một đêm trắng.

 

Hôm sau, chị Lan đi chợ về mang tin nóng:

 

“Chị Thư Ngôn, hóa ra người tung tin Triệu Dĩnh là tiểu tam là một bà mẹ khác trong khu!”

 

Bà ấy đăng ảnh chụp tin nhắn lả lơi giữa Triệu Dĩnh và chồng mình, đăng lên nhóm cư dân.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-them-dong-nghiep-vao-ho-khau-con-chiem-luon-suat-hoc-con-toi/3.html.]

Còn @ luôn chủ nhà Triệu Dĩnh, bảo đừng cho loại người như vậy thuê nữa.

 

Cư dân mạng lập tức “đào info” cả mẹ lẫn con.

 

Lần này, Triệu Dĩnh đá trúng tấm thép thật rồi.

 

Cộng thêm dạo gần đây cô ta liên tục làm sai trong công việc, bệnh viện nhận tố cáo là sa thải liền.

 

Còn tôi? Không làm gì cả.

 

Thế mà Lăng Hạc Kim lại chắc như đinh đóng cột cho rằng tôi là người làm.

 

Cười thật khổ.

 

Ngoài mấy câu mập mờ của Triệu Dĩnh, còn ai cố ý đổ bẩn vào tôi nữa?

 

Anh ta thà tin người ngoài, cũng không chịu tin tôi.

 

Chờ đến ngày anh ta biết sự thật — chắc chắn sẽ hiểu mình đã sai đến mức nào.

 

Tôi chờ — chờ anh ta đến xin lỗi tôi.

 

Nhưng lời xin lỗi chưa thấy đâu, tôi lại nhận được một bức ảnh từ đồng nghiệp.

 

Là ảnh Lăng Hạc Kim mặc đồ thể thao.

 

Không phải nói anh ta tăng ca sao?

 

Sao lại có mặt ở trường trong ngày hội thể thao gia đình?

 

Tôi phóng to ảnh — bên cạnh là Triệu Dĩnh và con gái cô ta.

 

Trường tiểu học trọng điểm này không dễ vào, không có hộ khẩu khu vực thì phải nộp khoản tiền lớn.

 

Triệu Dĩnh chắc chắn không có tiền.

 

Chắc là Lăng Hạc Kim bỏ tiền ra, lại còn tham gia luôn hoạt động cùng phụ huynh.

 

Còn tôi? Không biết gì cả.

 

Tôi định xông đến, nhưng con trai lại khóc, tôi phải pha sữa cho con.

 

Đúng lúc đó, một người thuê nhà gọi đến:

 

“Cô Kỷ, hợp đồng ký ba năm mà sao mới một năm đã đòi lại mặt bằng? Không lẽ thấy tiệm bánh đắt khách thì đòi lại để tự kinh doanh?”

 

Tôi ngẩn người:

 

“Hả? Tôi có lấy lại đâu?”

 

Nghe giọng tôi khó hiểu, bên kia cũng sững lại:

 

“Cô không biết thật à? Bác sĩ Lăng dẫn người đến hủy hợp đồng, nói là muốn cho đồng nghiệp thuê lại, cũng bán bánh…”

 

Tay tôi run rẩy, bình thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan.

 

Mảnh kính cắm vào chân, m.á.u tuôn đỏ thẫm.

 

Chị Lan hoảng hốt chạy lại băng bó.

 

Tôi chẳng cảm thấy đau gì.

 

Ngồi đờ ra như búp bê mất hồn.

 

Rất lâu sau, tôi hoàn hồn, nghe tiếng thúc giục của người thuê.

 

Tôi thở dài:

 

“Cửa hàng đó là quà tặng từ anh ấy. Giờ tôi đã trả lại. Việc dùng thế nào, là quyền của anh ta. Tôi không thể can thiệp. Xin lỗi.”

 

Tôi tắt máy, ra ban công đứng trong gió lạnh.

 

Một ngày một đêm sau khi rời nhà, Lăng Hạc Kim mới gọi về.

 

Vừa nhấc máy, anh ta lo lắng hỏi:

 

“Thư Ngôn, nghe chị Lan bảo em bị thương chân. Có nặng không? Đã lấy hết mảnh kính chưa? Tối anh về kiểm tra lại cho kỹ, nhớ đừng để dính nước nhé…”

 

Nghe từng lời quan tâm đó, tim tôi lại lạnh đi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận