Đáng lẽ hôm nay, chính anh ta phải đeo cho tôi.
Vậy mà giờ, nó nằm trên tai người đàn bà khác.
Chị Lan giận dữ lẩm bẩm:
“Quá đáng thật! Bà mẹ Kỳ Kỳ đó cứ mượn cớ là hàng xóm, suốt ngày dẫn con đến nhà tìm bác sĩ Lăng. Giờ thì bám chặt luôn rồi!”
Tôi siết chặt nắm tay, mắt đỏ hoe.
Đèn sắp chuyển xanh. Tôi cầm bỉm con vừa thay, ném thẳng vào cửa xe.
Hai người trong xe hoảng hốt định quay lại mắng.
Nhưng khi thấy là tôi — cả hai c.h.ế.t lặng.
Tôi lạnh giọng:
“Xuống xe.”
Lăng Hạc Kim vội tấp xe vào lề, xuống xe nựng con trai.
“Sáng nay em định đi đâu vậy?”
Tôi nghiến răng, chưa kịp trả lời thì chị Lan nói:
“Chúng tôi định đưa Huyên Huyên đi kiểm tra sức khỏe ở trạm y tế.”
Triệu Dĩnh vẫn ngồi im trong xe.
Cố gượng cười, chào hỏi:
“Thư Ngôn, chào buổi sáng! Mới ra cữ mà em đã ra ngoài rồi à?”
Tôi trừng mắt nhìn cô ta, lửa giận không hề che giấu.
“Xuống xe.”
Nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ. Vội vàng lúng túng bước xuống xe.
“Giải thích đi. Đôi bông tai đó là sao?”
Lăng Hạc Kim bước lên che trước cô ta, cau mày không vui:
“Hôm qua Triệu Dĩnh và con gái bị làm nhục ở trường, suýt bị coi là ăn cắp. Hôm nay là sinh nhật cô ấy. Anh tặng bông tai coi như bù đắp. Dù sao Kỳ Kỳ cũng bị em làm lỡ suất học, giờ phải học xa tận mười cây số, em không thấy cắn rứt à?”
Tôi nhìn anh ta, không đáp, ánh mắt lạnh như băng.
Thấy tình hình căng thẳng, Triệu Dĩnh vội tháo hoa tai:
“Tôi không biết nó quan trọng vậy. Tôi trả lại, Thư Ngôn đừng giận nữa, còn có trẻ con ở đây mà.”
Lăng Hạc Kim giữ tay cô ta:
“Tặng rồi thì không lấy lại. Nếu em thích, anh mua cho em mấy đôi nữa là được chứ gì?”
Anh ta thật sự không hiểu.
Đây không phải chuyện bông tai — mà là lòng tự trọng của tôi.
Chuyển món quà đã hứa với tôi sang tặng cho người phụ nữ khác, đó là chà đạp lên lòng tự trọng của tôi.
Đó là thử thách giới hạn cuối cùng của tôi.
Tôi chợt nhớ đến hồi đại học, hai người họ từng thân thiết trong một khoảng thời gian, từng bị đồn là có quan hệ mờ ám.
Ngực tôi đầy ứ chua xót, giọng nói cũng vì thế mà nghẹn ngào.
“Nếu anh chán tôi rồi thì cứ nói thẳng! Tôi đảm bảo sẽ không bám riết lấy anh!”
Rất nhiều người qua đường bị cuộc tranh cãi của chúng tôi thu hút, chậm bước lại quay đầu nhìn.
Lăng Hạc Kim cau mày, giọng càng thêm khó chịu:
“Em đang nói linh tinh gì vậy? Đây là ngoài phố đấy, em muốn làm loạn cho mọi người nhìn chằm chằm mới vừa lòng sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-them-dong-nghiep-vao-ho-khau-con-chiem-luon-suat-hoc-con-toi/2.html.]
Tôi không lùi bước, nhìn chằm chằm vào Triệu Dĩnh:
“Hoa tai đó là của tôi.”
Cô ta mím môi, đành phải tháo hoa tai đưa cho tôi. Tôi nhận lấy, không nói một lời mà ném thẳng vào dòng xe đang lao tới.
Một chiếc xe tải lướt qua, nghiền nát đôi hoa tai đến biến dạng.
Lăng Hạc Kim bật cười khẩy, ánh mắt đầy mỉa mai.
“Chúng tôi còn phải đi làm, không rảnh đôi co nữa.”
Nói rồi anh ta dắt Triệu Dĩnh rời đi thẳng thừng.
Tôi siết chặt móng tay vào da thịt, cơn giận hóa thành nước mắt nóng hổi.
Về đến nhà, tôi bảo chị Lan khỏi cần gọi tôi ăn cơm.
Khóa trái cửa phòng, tôi lặng lẽ nằm trên giường.
Lặng lẽ nhớ lại: tôi và Lăng Hạc Kim bắt đầu sai từ khi nào?
Sao lại đi đến bước đường như hôm nay?
Tôi ngủ chập chờn một lúc, tỉnh dậy thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ anh ta.
Tôi nhấc máy, giọng còn ngái ngủ:
“Alo, chồng à?”
Ngay lập tức, tiếng gào của anh ta vang lên:
“Kỷ Thư Ngôn! Em là giáo viên, vậy mà lại đi đơm đặt như đám bà tám chợ búa? Em có biết trong khu đang đồn Triệu Dĩnh là tiểu tam không? Con gái cô ấy bị bạn bè xa lánh, khóc suốt khi về nhà!”
“Cô ấy khóc cả ngày ở bệnh viện. Anh nhắc lại lần nữa — anh và cô ấy chỉ là đồng nghiệp, không có chuyện ngoại tình! Cô ấy không phải tiểu tam! Làm ơn, đừng tự tưởng tượng rồi tung tin khắp nơi như vậy có được không?”
Lời mắng như tát vào mặt khiến tôi nghẹn họng, cơn giận dâng trào.
“Lăng Hạc Kim, thế nào mới gọi là ngoại tình? Phải lên giường, có con rồi mới tính à? Hoa tai mấy chục triệu anh nói tặng là tặng luôn, anh nghĩ anh là từ thiện sống à?”
Im lặng vài giây, Lăng Hạc Kim thở dài.
Tôi vì tức giận mà ho liên tục.
Anh ta dịu giọng lại:
“Thư Ngôn, em không khỏe à? Nghỉ ngơi đi, tối anh về sớm.”
Tôi sờ lên trán, thấy nóng ran.
Uống nước rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Lần sau tỉnh dậy, trời đã trưa hôm sau.
Toát mồ hôi, đầu nhức nhối, sờ lên trán thấy miếng dán hạ sốt.
Lăng Hạc Kim bế con bước vào, sờ trán tôi:
“Đêm qua em sốt cao, chị Lan bảo lay mãi không dậy, anh cho em uống thuốc hạ sốt rồi.”
Tôi “ừ” một tiếng.
“Anh không đi làm sao?”
Anh nhìn mệt mỏi:
“Em thế này, anh sao yên tâm đi làm được? Em tưởng anh là đá chắc?”
Anh khẽ khàng vuốt ve bàn chân bé xíu của con trai, dịu giọng:
“Hơn nữa, anh cũng nhớ tiểu bảo bối của anh lắm. Phẫu thuật đã xếp sang mai rồi, hôm nay anh ở nhà chăm hai mẹ con. Dù con họ Lăng hay Kỷ, thì cũng là con anh. Bố mẹ anh còn gọi dặn đừng vì chuyện đổi họ mà giận dỗi.”
Nghe nhắc tới bố mẹ chồng, lòng tôi dịu lại không ít.
Tôi thay đồ, vừa quay ra thấy hộp quà trên bàn trang điểm.