Trên máy bay.
Cố Văn Nam đeo khẩu trang, cơ thể suy kiệt, nhìn tôi đầy thù địch.
Nó ghé tai Tô Tiểu Mai thì thầm:
“Mẹ, liệu cô ta có đổi ý không? Con sợ phải c.h.ế.t ở nước ngoài lắm.”
Tô Tiểu Mai vỗ về con đầy yếu ớt:
“Đừng lo, nếu cô ta dám giở trò, ba con sẽ bắt cô ta và cái thai đó chôn cùng con.”
Tôi lạnh lùng nhắm mắt, tay vuốt ve bụng.
Con yêu à, bọn họ không biết đâu—
Kể từ khoảnh khắc đặt chân lên máy bay, đồng hồ đếm ngược sinh mệnh của họ đã bắt đầu.
Máy bay hạ cánh tại Chicago.
Cố Tinh Hà lập tức mua hai căn biệt thự.
Để đề phòng tôi bỏ trốn, anh ta bố trí hơn 20 vệ sĩ “bảo vệ” tôi 24/7.
Tối đó, nhân lúc anh ta đi tắm, tôi lén lấy điện thoại của anh.
Bên trong là tin nhắn giữa anh ta và Tô Tiểu Mai:
Tô Tiểu Mai: “Tinh Hà, lấy xong m.á.u cuống rốn thì chúng ta tái hôn, dù cô ta có làm loạn cũng vô ích.”
Cố Tinh Hà: “Tất nhiên rồi, nếu không phải vì cứu Nam Nam, sao anh phải ly hôn giả để cưới cô ta?”
Bảo sao Tô Tiểu Mai từng nói con tôi là “cái bình chứa tủy sống”...
Năm đó họ cãi nhau, Cố Tinh Hà để chọc tức cô ta mà giả độc thân theo đuổi tôi.
Anh ta lấy cớ cha vừa mất chưa đủ ba năm để không tổ chức lễ cưới.
Sau khi biết tôi có thai, anh ta đột nhiên biến mất.
Rồi một thời gian sau, thản nhiên thừa nhận mình chưa ly hôn, và tôi – vì con – đã ngốc nghếch theo anh ta đi làm thủ tục kết hôn.
Thì ra lúc đó Nam Nam đã được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu.
Tôi tiếp tục lướt xuống—
“Cô ta không còn cơ hội làm loạn nữa.”
“Chẳng phải chính cô ta muốn ra nước ngoài sao? Vậy thì cứ ở lại đó mãi đi.”
Rõ ràng, việc đồng ý đưa tôi ra nước ngoài là đòn bẫy trói chặt tôi vĩnh viễn.
Tôi cười nhạt, lập tức đổi số điện thoại bác sĩ chuyên gia thành số của anh rể tôi – Tề Hà.
Sau đó nhắn cho em gái tôi – Phó Dung Dung:
“Chuẩn bị xong chưa?”
Tin nhắn đến rất nhanh:
“Chị à, khai màn thôi!”
Ánh đèn màn hình tắt, phản chiếu khuôn mặt tôi mờ mờ hiện lên, là nụ cười báo hiệu cho một vở kịch lớn sắp bắt đầu.
Bệnh tình của Nam Nam chuyển nặng, nên ca mổ được đẩy lên sớm.
Tôi viện cớ muốn đi dạo mua đồ cho con.
Cố Tinh Hà không đồng ý, sợ tôi xảy ra chuyện, kế hoạch tan tành.
Tôi bắt đầu làm nũng:
“Em muốn mua cho bé một bộ quần áo mà, lỡ không giữ được con, biết đâu nó sẽ trách ba vì ngay cả một món đồ cũng không chuẩn bị cho nó…”
Tôi vừa nói vừa thổi hơi vào tai hắn.
Cánh tay hắn nổi da gà.
Sắc mặt hắn hơi khó coi.
“Chuyên gia bảo rồi, sinh non hai tháng thì tiêm thuốc đặc trị sẽ giúp tế bào phát triển nhanh, bé vẫn sống khỏe mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-tai-hon-dung-con-cua-toi-de-cuu-dua-con-vo-truoc/4.html.]
Tôi bật cười lạnh. Nếu thật có thứ “thần dược” đó, thì bà mẹ nào chẳng muốn sinh sớm để bớt khổ?
Nhưng đó chỉ là do anh rể tôi bịa ra thôi.
Có lẽ sợ tôi đổi ý, hắn gọi cả đám vệ sĩ đi cùng.
“Chỉ là một bộ đồ thôi, nhà họ Cố dư sức mua cả trung tâm thương mại, đi nhanh rồi về.”
Hắn tuy khó chịu, nhưng vì ngại tôi làm ầm lên, nên đành đồng ý.
—--------
Tại trung tâm thương mại.
Dù đang mang thai, tôi vẫn lôi kéo hắn đi vòng vèo hơn một tiếng.
Cố Tinh Hà bắt đầu bực bội.
Tôi ôm tay hắn nũng nịu: “Bộ cuối cùng rồi, xong mình về liền nha~”
Tôi cầm một bộ đồ bầu, bước vào phòng thử trong ánh mắt chán ngán của hắn.
“Chị! Mười năm rồi, em nhớ chị c.h.ế.t đi được!”
Vừa vào, em gái tôi – Phó Dung Dung – lập tức ôm chầm lấy tôi.
Trong chiếc phòng thử chật hẹp, hai gương mặt y hệt phản chiếu trong gương.
Một người bụng bầu, một người thì không.
Không sai—tôi và Dung Dung là chị em song sinh.
Ngoài bố mẹ, không ai phân biệt nổi.
Thể hình cô ấy tròn trịa hơn, giờ lại đeo bụng bầu giả, vừa khớp.
Cố Tinh Hà biết tôi có em gái sống ở Mỹ, nhưng tôi chưa bao giờ nói hai chúng tôi giống hệt nhau.
Kiếp trước anh ta đánh tráo con tôi, thì kiếp này—tôi sẽ trả lại gấp bội.
“Dung Dung, em không nghi ngờ chuyện chị nói mình sống lại sao?”
Em gái tôi đã nhanh chóng trang điểm giống tôi, gắn bụng giả.
“Chị à, hôm chị mất, em mơ một giấc mơ…”
“Em mơ thấy Cố Tinh Hà sửa phanh khiến chị bị tai nạn.”
“Chị nằm đầy máu, bọn họ chẳng cứu, mà chỉ chăm chăm m.ổ b.ụ.n.g lấy thai.”
“Sau đó chị ngồi xe lăn, bị hai kẻ đó đẩy xuống cầu thang, chị và cháu đẫm máu, cả nhà mình khóc, nhưng tụi nó thì cười.”
Dung Dung nghiến răng: “Đồ cặn bã, súc sinh… c.h.ế.t là đáng!”
Dù vậy tôi vẫn lo cho cô ấy và Tề Hà.
Cô nắm tay tôi:
“Chị đừng lo. Ở Mỹ, vì tự do, có làm gì cũng sẽ được hiểu.”
—------
Ngày phẫu thuật.
"Phó Nhuyễn Nhuyễn" được đẩy vào phòng chờ sinh.
Tô Tiểu Mai thở phào, khoác tay Cố Tinh Hà, cười khinh:
“Cô ta đúng là yêu anh, chỉ có điều đầu óc hơi kém, anh cũng nhẫn tâm thật, chẳng thương tiếc gì luôn.”
“Chỉ là đồ chơi thôi, sao so với em được?”
Y tá báo: “Nam Nam chảy m.á.u cam dữ dội, phải nhập viện gấp.”