CHỒNG TÁI HÔN, DÙNG CON CỦA TÔI ĐỂ CỨU ĐỨA CON VỢ TRƯỚC

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nói, cô ta lao về phía tôi.

 

Cố Tinh Hà vội lao đến chặn lại.

 

Tô Tiểu Mai vùng vẫy một lúc, rồi quỳ sụp xuống, hướng mũi d.a.o về cổ mình:

 

"Cố Tinh Hà, chẳng lẽ đợi tôi và Nam Nam c.h.ế.t trước mặt anh rồi anh mới dứt khoát sao?"

 

Cô ta khóc lóc thảm thiết, vẻ mặt đáng thương khiến ai cũng mủi lòng.

 

Cố Tinh Hà xúc động, đỡ lấy cô ta.

 

Trong mắt hắn, Tô Tiểu Mai là một người mẹ tốt.

 

Nhưng tôi biết — cô ta là kẻ độc ác, ích kỷ và tàn nhẫn.

 

Kiếp trước, sau khi hai người họ hại c.h.ế.t con tôi, tôi đến chất vấn.

 

Tô Tiểu Mai tát tôi một bạt tai, cười nhạo:

 

"Con tôi là trưởng tử của nhà họ Cố, đứa con rác rưởi kia của cô chỉ là công cụ kéo dài mạng sống cho con tôi mà thôi!"

 

Sợ tôi đeo bám không buông, họ đẩy tôi từ cầu thang xuống, khiến tôi c.h.ế.t tức tưởi.

 

Nhưng nhìn tình hình bây giờ, Cố Tinh Hà sẽ không để cô ta hành động thiếu suy nghĩ.

 

Tôi rút tay khỏi túi, không lấy d.a.o ra nữa, giả vờ hoảng sợ, trốn sau lưng Cố Tinh Hà:

 

"Chồng ơi, cô ấy đang nói gì vậy?"

 

Cố Tinh Hà thấy cổ Tô Tiểu Mai rớm máu, bắt đầu luống cuống.

Hắn nắm lấy cổ tay tôi:

 

"Nhuyễn Nhuyễn, nghe lời đi, đứa bé này… chúng ta thật sự không thể giữ. Sau này mình vẫn còn có thể sinh nữa mà."

 

"Không! Em không đồng ý!"

 

Tôi dồn hết sức cắn mạnh vào tay hắn.

 

Cố Tinh Hà đau đến co rút người lại nhưng vẫn không buông tay, còn ra hiệu cho bác sĩ Tôn.

 

"Hành động đi!"

 

Tô Tiểu Mai cũng đứng dậy phụ giúp.

 

Mấy người cùng nhau đè tôi xuống.

 

Thuốc an thần chuẩn bị tiêm vào người tôi...

 

Thì cảnh sát đến.

 

Tôi chân trần chạy tới, khóc lóc tố cáo:

 

"Chính họ... chính họ định g.i.ế.c tôi và đứa bé trong bụng tôi!"

 

—------

 

Tại sở cảnh sát.

 

Cảnh sát phòng giám định đưa tôi kết quả:

 

“Cô Phó, trong ly nước không có thuốc mê, chỉ là thuốc an thần.”

 

“Bác sĩ Tôn nói ly đó không phải đưa cho cô, chúng tôi không có đủ chứng cứ để xác định thật giả.”

 

Tôi chỉ vào Cố Tinh Hà:

 

“Nhưng anh ta ép tôi mổ sớm!”

 

Hắn ta cười, chỉ vào bụng tôi:

 

“Con trong bụng là của tôi, sao tôi phải ép cô mổ? Ai lại đi làm hại con mình?”

 

Tôi chỉ sang bác sĩ Tôn:

 

“Họ cấu kết với nhau, nói con tôi bị tim bẩm sinh, khuyên tôi phá thai. Nhưng tôi đã hỏi bác sĩ khác, con tôi hoàn toàn khỏe mạnh!”

 

Bác sĩ Tôn lạnh lùng nói:

 

“Nếu cô nghi ngờ chẩn đoán của tôi, có thể yêu cầu kiểm tra lại. Không cần phải báo cảnh sát.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-tai-hon-dung-con-cua-toi-de-cuu-dua-con-vo-truoc/3.html.]

 

Tôi lại chỉ sang Tô Tiểu Mai:

 

“Còn cô ta thì sao? Cầm d.a.o xông vào phòng bệnh, định g.i.ế.c tôi!”

 

Tô Tiểu Mai ra vẻ oan ức:

 

“Cô Phó, sao cô có thể vu khống tôi như vậy? Tôi chỉ quá lo cho con trai nên mới đến cầu xin cha ruột nó.”

 

Cô ta còn chỉ vào vết m.á.u ở cổ mình:

 

“Còn con dao... rõ ràng là tôi định tự tử, không phải định hại ai cả!”

 

Ba người lời lẽ ăn khớp với nhau, bảo vệ lẫn nhau như thể tôi là kẻ bị hoang tưởng.

 

Rời khỏi đồn cảnh sát, họ lên xe.

 

Cố Tinh Hà cau mày:

 

“Nhuyễn Nhuyễn, em đã biết hết rồi mà còn giả vờ làm gì?”

 

Tôi lạnh giọng:

 

“Người giả vờ chính là anh.”

 

Hắn hạ thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc:

 

“Anh sai khi lừa em. Nhưng Nam Nam thực sự cần m.á.u cuống rốn. Em đừng bướng bỉnh được không?”

 

“Chỉ là một đứa trẻ chưa chào đời thôi mà. Nếu em muốn, chúng ta có thể sinh thêm mười đứa nữa!”

 

Khốn nạn!

 

Câu nói ấy... thật độc ác.

 

Con tôi chưa kịp ra đời đã bị anh ta định đoạt sinh mệnh.

 

Còn con anh ta thì đã sống suốt 8 năm ngoài kia.

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn:

 

“Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?”

 

Mắt hắn lạnh như băng:

 

“Tôi – Cố Tinh Hà – chưa từng không có được thứ tôi muốn. Em không có lựa chọn.”

 

“Phó Nhuyễn Nhuyễn, đừng ép tôi phải dùng biện pháp mạnh với em.”

 

Nếu nói đến nước này rồi...

 

Thì đừng trách tôi.

 

Tôi lập tức đổi sắc mặt, khoác lấy cánh tay anh ta, cười dịu dàng:

 

“Tinh Hà, anh biết em yêu anh nhiều thế nào mà, chuyện gì em cũng có thể làm vì anh. Nếu anh nói sớm hơn thì tốt rồi, cần gì phải vòng vo nhiều như vậy?”

 

“Anh nói đúng, chẳng phải chúng ta vẫn có thể sinh thêm sao?”

 

“Em đồng ý hiến m.á.u cuống rốn cho Nam Nam, nhưng anh phải đồng ý một điều kiện của em.”

 

Cố Tinh Hà không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như vậy.

 

“Em muốn gì cũng được, biệt thự, siêu xe, anh đều lo được.”

 

Tôi chau mày, “Nhưng... anh thật sự muốn em sinh mổ sớm hai tháng sao?”

 

Tôi tỏ vẻ khó xử:

 

“Không muốn thì sao? Nhưng Nam Nam cũng là con anh mà...”

 

“Điều kiện của em cũng đơn giản thôi, em không tin bác sĩ trong nước, em muốn ra nước ngoài tìm chuyên gia.”

 

Tôi nói cũng không sai—ở nước ngoài, những kỹ thuật trái luân thường thế này thường... “phát triển” hơn.

 

Cố Tinh Hà lập tức đồng ý.

 

Ngay trong đêm, anh ta đặt vé máy bay, đưa tôi bụng bầu vượt mặt cùng mẹ con Tô Tiểu Mai lên đường.

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận