CHỒNG MUỐN TÔI SANG TÊN BIỆT THỰ CHO TIỂU TAM, TÔI ĐỂ LŨ CUỐN ĐI RÁC RƯỞI

2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giờ về nước lại chuẩn bị đi học MBA thì cũng thôi đi,

 

Đằng này còn lén lút đưa cô ta đến biệt thự nghỉ dưỡng,

 

Lại còn mở miệng đòi sang tên biệt thự cho cô ta nữa chứ...

 

Thật sự là lố quá mức!

 

Đúng là được voi đòi tiên!

 

Tôi thực sự tức — nhưng không phải vì chuyện anh ta làm gì với Vương Mẫn.

 

Mà là vì... anh ta không nhận ra trong nhà này ai mới là chủ thật sự.

 

Ngày càng ngu ngốc!

 

Tôi đặt tay lên bụng, hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh lại.

 

Bác sĩ dặn có thai rồi thì không được kích động.

 

Tôi vốn là người nghe lời.

 

Mặc dù căn nhà rộng ba trăm mét vuông này giờ chỉ có mình tôi...

 

Nhưng ít ra vẫn yên tĩnh.

 

Tôi pha cho mình một ly cà phê, nằm dài trên sofa thư giãn.

 

Đột nhiên điện thoại báo:

 

“Yêu cầu khôi phục điện tại khu biệt thự Đế Ngự, bạn có đồng ý không?”

 

Biệt thự ven hồ vì để không lâu ngày nên thuộc trạng thái tạm ngừng sử dụng.

 

Hệ thống ở đó là hoàn toàn thông minh.

 

Ngoài giám sát an ninh, việc cấp điện hay cấp nước đều phải được xác nhận từ điện thoại chủ tài khoản.

 

Xem ra Quách Hạo đã đưa Vương Mẫn tới biệt thự.

 

Giờ đang loay hoay tìm cách bật điện.

 

Chắc vừa đụng vào công tắc nên hệ thống mới gửi thông báo đến máy tôi.

 

Tôi lập tức mở hệ thống giám sát biệt thự.

 

Hơn chục camera hiện lên trên màn hình.

 

Rất nhanh, tôi tìm được hình ảnh của Quách Hạo.

 

Anh ta đang ngồi xổm trong phòng điện, mồ hôi đầm đìa, loay hoay với cầu dao.

 

Tháng Bảy — thời điểm nóng nhất trong năm.

 

Biệt thự thì đóng kín cửa, lại gần hồ, nên phòng điện cực kỳ ngột ngạt và ẩm thấp.

 

Quách Hạo nghịch ngợm cầu d.a.o cả buổi, qua màn hình cũng thấy người anh ướt sũng như vừa lội sông lên.

 

Trời nóng, lại làm mãi không xong, tâm trạng anh ta bắt đầu cáu gắt.

 

Cuối cùng giận quá, lấy tay đập liên hồi vào cầu dao, miệng chửi um:

 

“Mẹ kiếp cái đồ rác rưởi này!”

 

Ngay khoảnh khắc đó, tôi thản nhiên ấn nút “đồng ý khôi phục điện”.

 

“Bốp!”

 

Trên màn hình, cầu d.a.o lập tức tóe lửa.

 

Quách Hạo hét thảm một tiếng, cả người bị giật b.ắ.n ngược ra sau.

 

Ngay khi anh ta ngã xuống đất, điện khắp biệt thự đồng loạt sáng lên.

 

Toàn bộ biệt thự bừng sáng như đêm hội.

 

“Có điện rồi! Tổng giám đốc Quách, anh giỏi quá!”

 

Một người phụ nữ từ ngoài chạy vào, vui vẻ reo lên — chính là Vương Mẫn.

 

Nụ cười còn chưa tắt, đã thấy Quách Hạo nằm co quắp trên đất, rên rỉ đầy đau đớn.

 

Thậm chí còn bật khóc vì đau.

 

Vương Mẫn hoảng sợ, vội bước lại định đỡ anh dậy.

 

Vừa cúi xuống nhìn kỹ, cô ta thốt lên:

 

“Trời ơi... tóc anh...”

 

Nhìn thấy cảnh tượng qua màn hình, tôi cười đến suýt nghẹt thở.

 

Cú giật vừa rồi không chỉ khiến Quách Hạo b.ắ.n ra xa...

 

Mà còn làm cháy cả tóc anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-muon-toi-sang-ten-biet-thu-cho-tieu-tam-toi-de-lu-cuon-di-rac-ruoi/2.html.]

 

“Doanh nhân trẻ phong độ, điềm đạm” trong mắt thiên hạ,

 

Giờ đây bị sét đánh thành... đầu trọc.

 

Vương Mẫn luống cuống, quay vòng vòng bên cạnh anh mà chẳng biết phải làm gì.

 

Tôi không nhịn được, nói qua điện thoại:

 

“Quay vòng làm gì? Cứu người đi chứ?”

 

“Tầng ba, ngăn kéo có hộp cứu thương, đừng đứng ngẩn ra đó như người đơ!”

 

Vừa nghe thấy tiếng tôi, Vương Mẫn giật mình.

 

“Ai... ai đang nói vậy?”

 

Cô ta nhìn quanh, không thấy ai, sắc mặt lập tức tái mét.

 

Ai từng mua biệt thự đều biết,

 

Phòng điện không bao giờ nằm trong nhà chính.

 

Vì lý do an toàn, thường được xây tách riêng bên ngoài.

 

Hơn nữa phòng điện vốn không dùng để ở, nên bên trong sơ sài, y như nhà thô.

 

Dù lúc này đã có điện, cũng chẳng sáng sủa gì.

 

Ánh đèn phản chiếu lên tường xi măng, nhìn có phần âm u.

 

Trong tình cảnh đó, nếu đột nhiên có giọng nữ vang lên từ trần nhà...

 

Nhưng nhìn lên không thấy ai...

 

Chắc chắn hồn vía cũng bay mất vài phần.

 

Thế là Vương Mẫn hét lên, quên luôn việc định đỡ Quách Hạo.

 

Còn ôm chặt lấy cánh tay đã bị giật cháy sém của anh ta.

 

“Tổng giám đốc Quách, nơi này có ma!”

 

Quách Hạo vốn đã mơ mơ màng màng vì bị giật,

 

Nhưng cơn đau từ tay khiến anh ta lập tức tỉnh lại.

 

Hét lên thảm thiết, âm thanh cực kỳ chói tai:

 

“A a a a a — tay tôi!”

 

Vương Mẫn lúc này mới nhận ra móng tay mình gần như cắm vào thịt anh ta.

 

Hốt hoảng buông ra:

 

“Xin lỗi! Tôi không cố ý!”

 

Quách Hạo ngừng kêu, mắt trợn trắng, đầu nghiêng đi, lại sắp ngất tiếp.

 

Vương Mẫn cuống lên, lay vai anh ta điên cuồng:

 

“Anh Quách đừng ngất! Em sợ lắm!”

 

Quách Hạo mềm nhũn như bột nhão, bị cô ta lay đến mức trông như... con lắc.

 

Tôi bên này thì ôm bụng cười như phát rồ, tay đập sofa phát ra tiếng “quác quác”.

 

Vương Mẫn đang lay anh ta thì bỗng nghe tiếng phụ nữ cười vang trên đầu:

 

“Khà khà khà khà khà khà...”

 

Cô ta hoảng loạn đến cực điểm.

 

Nhưng chân mềm như bún, đứng còn không nổi, muốn chạy cũng không xong.

 

Chỉ còn cách nhắm tịt mắt, tiếp tục lay Quách Hạo:

 

“Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”

 

Cuối cùng, sau vài cú lay, Quách Hạo rên lên:

 

“Đừng... lay nữa... tôi sắp...”

 

Vương Mẫn lập tức cúi sát xuống nghe:

 

“Anh vừa nói gì?”

 

“Tôi bảo cô đừng lay nữa... tôi sắp nôn rồi... ọe—!”

 

Không kịp phản ứng, Quách Hạo há miệng nôn thẳng.

 

Hai người họ đang mặt đối mặt rất gần...

 

Và anh ta... nôn thẳng vào mặt cô ta!

 

“Ọe... kinh quá…”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận