Cô ta phục vụ ông ta rất tận tình, thậm chí kết hôn ngay ở nước ngoài.
Gần đây sức khỏe ông Vương suy yếu, đã nhập ICU.
Nhân lúc ông lão mơ hồ, cô ta làm sẵn di chúc...
Rồi vội vàng quay về nước.
Chuyện học MBA chẳng qua chỉ là cái cớ.
Mục tiêu là chiếm lấy tập đoàn nhà họ Vương.
Với tư cách là vợ hợp pháp, lại cầm trong tay di chúc — tưởng chừng như nắm chắc phần thắng.
Và Quách Hạo biết chuyện này từ đầu.
Vậy nên anh ta không phải đổi vợ…
Mà là đổi “máy in tiền”.
Hai kẻ này đúng là trời sinh một đôi — kẻ đào mỏ gặp kẻ săn tài sản.
Một cặp… hoàn hảo đến mức đáng khinh.
Tôi đang mải xem màn “thảm kịch yêu đương” thì chuông cửa vang lên.
Trên màn hình, một thanh niên mặc vest chỉnh tề đứng dưới mưa lớn. Sau lưng là một chiếc Mercedes đen.
“Chào cô Diễm, tôi là Vương Khải.”
Đây là con trai độc nhất của Vương Thiên Hỷ.
Nếu không có sự tồn tại của Vương Mẫn, cậu ta hẳn là người thừa kế hợp pháp của Tập đoàn họ Vương.
Trước giờ chỉ nói chuyện qua điện thoại, đây là lần đầu gặp trực tiếp.
Trông chừng ngoài hai mươi, tóc ngắn gọn gàng, đeo kính, diện mạo bình thường nhưng giọng nói khá dễ nghe.
“Tình hình hai người kia sao rồi?”
Tôi mời cậu ta vào nhà, chỉ tay lên màn hình:
“Một người bị nhốt ở phòng dụng cụ, người còn lại đang hấp trong phòng tắm. Còn sống nhăn răng.”
Cậu ta liếc nhìn màn hình, cười nhẹ:
“Xem ra vẫn còn chịu được một lúc nữa.”
“Không cần vội…”
Tôi nhấp một ngụm trà:
“Nước lũ còn khoảng một tiếng nữa mới đến.”
Cậu ta gật đầu, lấy từ áo khoác ra một tập hồ sơ dày:
“Việc chị nhờ tôi đã chuẩn bị gần xong.”
Trong túi là một xấp hợp đồng, mỗi trang chi chít điều khoản pháp lý.
“Chị ký vào đây, là thủ tục bán công ty của chị cho Tập đoàn họ Vương chính thức hoàn tất.”
Rồi lấy từ túi áo n.g.ự.c ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho tôi:
“Chuyên gia tài chính bên tôi đã rà soát mọi khoản mục và tài sản của công ty chị. Giá chị ra là hai trăm triệu…”
“Rất hợp lý.”
Cậu ta cười:
“Nhưng tôi vẫn có một điều muốn hỏi, chị không nói cũng không sao, tôi chỉ tò mò thôi.”
Tôi cầm thẻ ngân hàng, bình thản nói:
“Cậu cứ hỏi.”
Cậu ta đẩy gọng kính, hỏi rất nghiêm túc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-muon-toi-sang-ten-biet-thu-cho-tieu-tam-toi-de-lu-cuon-di-rac-ruoi/5.html.]
“Cổ phần công ty đều đứng tên chị, sao chị lại quyết định bán rẻ cho chúng tôi?”
“Giá trị thực tế của công ty cao hơn nhiều.”
“Và dù Quách Hạo c.h.ế.t hay không, về pháp lý, tài sản vẫn là của chị.”
Tôi cười, cắn nhẹ trái nho trên bàn:
“Mấy năm nay anh ta quản lý công ty, người của anh ta khắp trên dưới.”
“Tôi khó mà kiểm soát toàn bộ trong thời gian ngắn.”
“Không điều khiển được thì bán đi. Biến tài sản không nghe lời thành tiền mặt — không lỗ.”
Cậu ta nhìn tôi, cười có chút kỳ lạ:
“Chị không sợ ông bố nghiện cờ b.ạ.c của hắn gây chuyện sao?”
“Về lý, lợi nhuận công ty tạo ra trong hôn nhân là tài sản chung. Dù chị có cổ phần, hắn vẫn có một nửa. Nếu hắn chết, ông bố cũng có quyền thừa kế.”
Tôi nhún vai:
“Hắn đã sớm chuyển phần của mình cho ‘mẹ kế’ rồi. Liên quan gì tôi?”
Tôi vừa xoay cây bút trong tay vừa nói:
“Không ai ngờ anh ta lại dắt mẹ kế đi nghỉ mát ở biệt thự ven hồ.”
“Cô ta là trẻ mồ côi, nếu chết, quyền thừa kế quay về Tập đoàn họ Vương.”
“Phần tài sản hắn chuyển cho cô ta, cũng về tay cậu.”
“Công ty này tôi không điều khiển được, vậy bán toàn bộ cho cậu. Nếu bố hắn muốn gây chuyện thì cứ đến mà kiếm cậu.”
Tôi ký xong, chìa tay ra:
“Giờ công ty và lợi nhuận mấy năm nay không liên quan gì đến tôi nữa.”
Cậu ta cười tươi, bắt tay tôi:
“Hợp tác vui vẻ, cô Diễm. Nhưng để nhắc trước…”
“Lũ về, chẳng liên quan gì Tập đoàn họ Vương đâu đấy nhé.”
Nhìn chàng trai trẻ có vẻ ôn hòa trước mặt, tôi không khỏi thở dài trong lòng.
Vương Mẫn đã đánh giá thế giới hào môn quá đơn giản.
Khi cô ta có được bản di chúc của Vương Thiên Hỷ, cứ ngỡ mình đã nắm trong tay tấm vé đổi đời, được lên thuyền giàu sang cả đời.
Đáng tiếc, tấm vé ấy lại chính là tờ giấy tử hình của cô.
Ngay từ một năm trước, sau khi phát hiện Quách Hạo và Vương Mẫn lén lút qua lại, tôi đã thuê thám tử tư điều tra.
Kết quả không ngờ — chính Vương Khải chủ động liên hệ với tôi, mang theo toàn bộ hồ sơ chi tiết của hai người đó.
Hiển nhiên, quyền thừa kế Tập đoàn họ Vương chỉ có thể là của Vương Khải.
Cậu ấy nói, cậu ta từng là người thừa kế đầu tiên, bây giờ và tương lai cũng vậy.
Giọng điệu không gay gắt, nhưng toát ra sự tự tin tuyệt đối.
Sau đó chúng tôi bắt đầu trao đổi qua điện thoại rất "thân thiện".
Cậu ta hỏi tôi rất kỹ về thói quen sinh hoạt, sở thích và lịch trình hàng ngày của Quách Hạo.
Còn tôi thì chăm chú hỏi đủ mọi thông tin liên quan đến Vương Mẫn.
Khi tôi nhắc Quách Hạo rất thích câu cá, Vương Khải nói rằng Tập đoàn đang rao bán một biệt thự ven hồ.
Vì nằm trong khu vực xả lũ nên giá rất thấp.
Và từ đó, một kế hoạch dần dần hình thành.
Vương Khải lợi dụng thói quen và hành vi của Quách Hạo do tôi cung cấp, bắt đầu đặt quảng cáo rao bán biệt thự ven hồ trên tất cả các ứng dụng mà anh ta hay dùng.