Tôi: “…”
Chiều hôm sau, Linh Nguyệt đúng giờ đón tôi tan làm.
Qua văn phòng Lăng Tiêu, cô kéo tôi vào.
“Anh, tối nay tăng ca không?”
Lăng Tiêu ngẩng đầu khỏi máy tính.
Cao mét chín, lông mày sắc, sống mũi thẳng, mắt vừa lạnh vừa mê hoặc, vẻ ngoài như được Nữ Oa ưu ái.
Anh nhìn tôi một cái, lạnh lùng:
“Không tăng ca.”
Lời vừa dứt, bác sĩ Vương đối diện ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Bác sĩ Lăng, không phải anh…”
Ánh mắt sắc của Lăng Tiêu lia ngang.
Bác sĩ Vương sững, nuốt lời.
Linh Nguyệt hỏi: “Anh có định ra ngoài ăn tối không?”
Lăng Tiêu suy nghĩ, trả lời ngắn:
“Có thể.”
Anh đứng lên dọn tài liệu.
Linh Nguyệt vui:
“Tuyệt! Tối nay anh đi ăn, em dẫn Sơ Đường về nhà ăn. Có anh không thoải mái.”
Động tác Lăng Tiêu khựng lại.
Anh chậm ngẩng đầu nhìn Linh Nguyệt, ánh mắt đầy sát khí.
“Vậy sao không dẫn cô ấy đi ăn luôn? Nhà mình nấu cũng chẳng ngon.”
Sắc mặt anh khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chia-tay-khong-hoi-tiec/chuong-9-chia-tay-khong-hoi-tiec.html.]
Quả thật, người nấu nhà họ là dì Vương – vốn làm vườn, do già nên chuyển sang bếp.
Món dì nấu, ừm, rất… lành mạnh.
Linh Nguyệt nhón chân, thì thầm bên tai anh:
“Muốn dẫn cô ấy về giới thiệu ba. Anh này, sắp có mẹ kế rồi, vui không, bất ngờ không?”
Lăng Tiêu đứng thẳng, nhìn cô như người chết.
Vài giây sau, anh xách cô em lên, đi thẳng phòng chụp CT.
Tiếng rên của Linh Nguyệt vọng hành lang:
“Não em vẫn tốt! Anh để em kể ba lợi ích có mẹ kế nhé!”
“Thứ nhất, ba cưới rồi không thúc giục chúng ta cưới nữa.”
“Thứ hai, em nhờ mẹ kế rỉ tai ba giao công ty cho em. Anh yên tâm làm bác sĩ, em làm chủ tịch hội đồng quản trị, cả hai vui!”
“Thứ ba, mẹ kế trẻ, xinh, đường cong hoàn hảo, có thể năm sau có em trai nối dõi. Anh khỏi sinh nữa, thậm chí đi triệt sản… Á!!! Sao anh véo em, đau quá!!!”
Khi xe rời viện, một chiếc xe quen lướt qua.
Tôi quay lại:
“Đó có phải Lục Diêu không?”
Linh Nguyệt bình thản:
“Không phải, cậu nhầm. Giờ anh ta chắc nằm giường nào đó tâm sự với bạch nguyệt quang, không nhớ cậu.”
Tôi vốn bình tĩnh, định chia tay vẫn giữ thể diện.
Nhưng nghe Linh Nguyệt nói, tôi thấy chẳng cần giữ thể diện nữa.
Tôi chặn mọi liên lạc với Lục Diêu.
Mắt không thấy, lòng không đau.
Lăng Tiêu về cùng lúc với tôi.
Vừa về, anh lao ngay vào phòng thay đồ, cả quá trình vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng.