“Tôi tên Sơ Đường. Xin hỏi Lục tiên sinh quý danh là gì?”
Tiếng cười vang khắp nơi.
Lông mày cau chặt của Lục Diêu mấy tháng qua cuối cùng cũng giãn ra.
Sau khi quen, anh dồn hết sự dịu dàng dành cho tôi.
Những món tôi thích hay không, anh đều nhớ rõ.
Dù tôi tăng ca khuya, anh vẫn kiên trì tự đến đón.
Mỗi dịp lễ, anh đều chuẩn bị quà tỉ mỉ.
Đăng ảnh tôi lên mạng, giới thiệu tôi với từng người thân, bạn bè.
Bạn bè anh thường trêu:
“Người trước trồng cây, người sau hóng mát. Sơ Đường, cậu thật may mắn. Lục Diêu theo đuổi cô gái khó chinh phục nhất, rèn thành đỉnh cao EQ để cậu hưởng hết.”
Tôi không khó chịu với lời đó.
Bởi họ nói, dù ngoại hình hay tính cách, tôi và cô gái kia hoàn toàn khác nhau.
Tôi không phải người thay thế ai.
Quan trọng hơn, tôi cảm nhận Lục Diêu rất yêu tôi.
Sau ba năm yêu, anh một lần nữa kiên định cầu hôn.
Tôi nghĩ tình yêu sẽ thuận lợi đơm hoa kết trái.
Thế nhưng, đúng lúc này, hiện thực lại tát tôi một cái đau đớn.
Dư Lộc thản nhiên ngồi bên tôi.
Cô lấy từ túi một lọ nước hoa, đưa tôi:
“Quà mừng cưới, mùi hương cao cấp, tôi đã dùng bảy tám năm nay không đổi.”
Cô mỉm cười, mắt khẽ nheo lại.
Phải thừa nhận, cách cư xử cô ấy rất khéo léo, tính cách dễ mến.
Ngay cả quà cưới cũng là tặng tôi, không phải Lục Diêu.
Tôi nhận, cảm ơn cô.
Dư Lộc lại lấy điện thoại, thêm tôi vào WeChat.
“Sau này nếu bị ức hiếp, nhớ nói với tôi. Mặc dù tôi lớn lên với Lục Diêu, nhưng không nhận mình là người nhà chồng, có chuyện nhất định bênh cô!”
Bạn bè vỗ tay rầm rầm.
“Không hổ là đại tỷ, vẫn mạnh mẽ như thế!”
Dư Lộc khựng lại, nhìn tôi rồi hướng ánh mắt về phía Lục Diêu.
“Này, cậu sao thế, ba năm không gặp sao nói ít vậy?”
Mọi người uống rượu, ăn dưa, nhưng mắt dõi chặt về ba người chúng tôi, sợ bỏ lỡ tình tiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chia-tay-khong-hoi-tiec/chuong-6-chia-tay-khong-hoi-tiec.html.]
Đôi tai Lục Diêu đỏ ửng, có thể thấy rõ.
Anh không dám quay đầu nhìn Dư Lộc, chỉ cầm ly, giả vờ hài hước:
“Không phải ít nói, chỉ vì xa cách lâu không biết nói gì.”
Dư Lộc cười:
“Lỗi tôi không liên lạc với cậu ba năm à?”
Cô nâng ly về anh:
“Sau này thường xuyên liên lạc nhé?”
Lục Diêu liếc tôi rồi đáp:
“Sợ vợ quản nghiêm, muốnn liên lạc phải báo cáo bà xã trước.”
Hai người mỉm cười, nâng ly chạm nhau.
Mọi chuyện nói thẳng thắn, không ẩn ý.
Nhưng không hiểu sao, tôi ngồi giữa họ thấy lòng bức bối khó chịu.
Có lẽ tôi quá quen ngôn ngữ cơ thể anh sau ba năm bên nhau.
Tối nay, anh quá căng thẳng.
Rượu uống, bài hát hát, trò chơi đoán quyền đã xong.
Khi cuộc vui gần tàn, mọi người đã uống khá nhiều.
Lục Diêu thua Dư Lộc ván đoán quyền, phải nói thật.
Dư Lộc, người giữ vẻ lịch thiệp cả buổi, đột nhiên nghịch ngợm.
Cô nghiêng đầu, vừa say vừa nũng nịu hỏi Lục Diêu:
“Nếu tôi đến lễ cưới cướp chú rể, anh có đi không?”
Câu hỏi vừa ra, đám người phấn khích ồn ào hẳn.
“Ôi trời, cuối cùng không giả vờ nữa!”
“Đúng rồi, đây mới đúng vị!”
“Mau nói đi, có đi không?”
Lục Diêu trong cơn say, khóe mắt đỏ.
Anh nhìn cô, ánh mắt cuộn trào cảm xúc, nghiêm túc nói:
“Có.”
Cả đám bùng nổ.
“Tôi biết ngay mà!”
“Cướp chú rể! Cướp chú rể!”