Chia Tay Không Hối Tiếc

Chương 3: Chia Tay Không Hối Tiếc

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Linh Nguyệt cười lạnh:

“Tôi đến rồi, cần gì anh? Anh cứ tiếp tục giả vờ.”

Đám người xung quanh ngượng ngùng, đứng nhìn Linh Nguyệt giúp tôi thu dọn đồ.

Cô vừa dọn vừa lẩm bẩm:

“Đã bảo rồi, với nhan sắc và tính cách cậu, phải lấy nhà giàu mà hưởng phúc, sao tự rước khổ vào thân?”

“Giới đó đấu đá lẫn nhau, giả tạo, đâu hợp với người đơn thuần như cậu?”

Nhà Lục Diêu tài sản ròng hàng trăm triệu, vậy mà Linh Nguyệt gọi là “trọc phú”, một từ khá lạ.

Nhưng từ miệng cô nói ra, chẳng ai dám phản bác.

Dọn xong, Linh Nguyệt cầm túi tôi, thấy lọ nước hoa với bao bì tinh xảo, không hỏi, ném xuống đất.

“Quà lỗi thời này cũng mang đi tặng sao?”

Lọ nước hoa lăn trên sàn, dừng dưới chân Dư Lộc.

Khuôn mặt Dư Lộc ngay lập tức mất tự nhiên.

Linh Nguyệt kéo tôi rời đi.

Lục Diêu đuổi tới cửa, giữ tôi lại:

“Sơ Đường, đừng giận. Tình huống đó, cô ấy hỏi đột ngột, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.”

Tôi nhìn đôi mắt chân thành của anh, bỗng cảm thấy mỏi mệt.

“Ý anh là phản xạ bản năng, muốn ở bên cô ấy?”

“Đương nhiên không. Sơ Đường, đó chỉ là trò chơi, nếu anh trả lời không, cô ấy sẽ mất mặt trước bạn bè.”

“Anh giữ thể diện cho cô ấy, đạp lên tự trọng tôi?”

“Anh chỉ muốn câu trả lời đẹp lòng cô ấy, còn với em, anh đã cho em một cuộc hôn nhân.”

Tôi gạt tay anh, cười nhạt trong giận:

“Vậy là tôi có lỗi rồi? Lục Diêu, bên nhau ba năm, không ngờ anh là bậc thầy cân bằng nước như thế.”

Lúc đó, Linh Nguyệt lái xe tới, bấm còi inh ỏi.

Lục Diêu định kéo tôi lại.

“Để anh đưa em về, nói chuyện rõ trên đường.”

Linh Nguyệt cau mày:

“Nếu anh nhàn thế, sao không lái BYD đi chạy dịch vụ cho tỉnh táo?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chia-tay-khong-hoi-tiec/chuong-3-chia-tay-khong-hoi-tiec.html.]

Lục Diêu cứng họng.

Chiếc Bentley biển xanh lần đầu đưa anh đến sự nhục nhã.

Tôi mở cửa xe, bước vào.

Quay lại nhìn anh, nói:

“Đám cưới chúng ta, huỷ thôi.

Cả hai đều cần suy nghĩ lại.”

Trên đường về, tôi lướt bảng tin WeChat, thấy Dư Lộc đăng hai trạng thái.

Dòng một:

“Cô ấy quả chẳng giống tôi chút nào. Nhưng cậu không thấy như vậy càng làm mọi chuyện lộ liễu hơn sao?”

Dòng hai:

“Nếu cậu dùng ba năm để chứng minh việc tôi từ bỏ cậu là sai, vậy cậu đã thành công rồi.”

Cảm xúc kìm nén suốt tối bỗng vỡ òa.

Tôi bật khóc nức nở, thấy ba năm chân thành không đáng giá.

Tôi từng nghĩ sự chiều chuộng tỉ mỉ của Lục Diêu dành cho tôi là tình yêu.

Không ngờ tất cả chỉ để anh cố ý thể hiện trước mặt cô ấy.

Hóa ra, tôi chỉ là công cụ trong trò chơi kéo co giữa hai người.

Linh Nguyệt thẳng thắn, không giỏi an ủi.

Cô quen giải quyết trực tiếp.

“Đừng khóc nữa, đàn ông thiếu gì, đổi người khác là xong.”

“Anh trai mình trắng trẻo đẹp trai, ba mình phong độ đầy mình, cậu chọn một đi!”

Tôi khóc đủ, bị cô chọc cười.

“Linh Nguyệt, mình vô dụng đến thế sao? Đến mức phải để cậu ra mặt thay.”

Linh Nguyệt vỗ đầu tôi.

“Cậu nói ngốc quá! Mỗi người khác tính cách thôi.

Nhà mình mất mẹ sớm, ba cha con đều không bình thường, không biết cách thể hiện tình yêu. Mình ngỗ nghịch, khó chiều, ít cơ hội phát huy giá trị.

Còn cậu dịu dàng, tốt bụng trời sinh. Mỗi ngày ở bên cậu như tắm gió xuân. Cậu cũng là bác sĩ tiêm không đau nhất thành phố. Lúc mình nằm viện, nếu không có cậu kiên nhẫn dỗ dành, mình không qua nổi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận