Hai, em nhờ mẹ kế rỉ tai ba, giao công ty cho em. Anh yên tâm làm bác sĩ, em làm chủ tịch hội đồng quản trị, đôi bên vui!
Ba, mẹ kế trẻ đẹp, dáng chuẩn, có thể năm sau có em trai nối dõi. Anh khỏi sinh nữa, thậm chí triệt sản… Á!!! Sao anh véo em, đau quá!!!”
Khi xe rời viện, có chiếc xe lướt qua.
Tôi quay lại: “Đó có phải Lục Diêu không?”
Linh Nguyệt thản nhiên:
“Không phải, cậu nhìn nhầm. Giờ anh ta chắc nằm giường nào đó tâm sự với bạch nguyệt quang, làm gì nhớ cậu.”
Tôi vốn bình tĩnh, muốn duy trì thể diện dù chia tay.
Nhưng nghe vậy, tôi thấy chẳng cần giữ thể diện nữa.
Tôi chặn mọi cách liên lạc với Lục Diêu.
Mắt không thấy, lòng bớt đau.
Lăng Tiêu về cùng lúc với chúng tôi.
Vừa về, anh lao vào phòng thay đồ, giữ khuôn mặt lạnh lùng suốt lúc đó.
Lục Diêu là người nổi danh trong giới với danh hiệu “ông chồng sủng vợ số một”.
Vì tôi, anh từ chối cuộc hôn nhân gia tộc, suốt ba năm luôn cưng chiều tôi như ngày đầu.
Nhưng tại bữa tiệc độc thân trước lễ cưới của chúng tôi, người con gái từng là bạch nguyệt quang của anh đã hỏi:
“Nếu tôi cướp chú rể, anh có đi cùng tôi không?”
Anh nghiêm túc đáp lại:
“Có.”
Tôi cố kìm nén nước mắt, nhắn tin cho nhỏ bạn thân giàu có:
“Có thể đến đón mình ra khỏi đây trong thời gian ngắn nhất không?”
Bảy phút sau, cô ấy tới, bánh xe gần như bốc cháy.
“Đã bảo rồi, với nhan sắc và tính cách này, cậu phải gả vào nhà giàu mà hưởng phúc! Anh trai mình trắng trẻo đẹp trai, ba mình phong độ ngời ngời, cậu chọn một người đi!”
Tôi: …
---1----
Sắp đến ngày cưới, bạn thân của Lục Diêu tổ chức bữa tiệc độc thân cuồng nhiệt cho anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chia-tay-khong-hoi-tiec/chuong-5-chia-tay-khong-hoi-tiec.html.]
Cả nhóm bạn đều biết Lục Diêu chiều tôi nhường nào.
Nếu không dẫn tôi đi, anh nhất định về nhà trước 10 giờ, dù người khác có chơi vui đến đâu.
Vì vậy lần này, họ nhiệt tình mời tôi tham dự.
Nhưng vừa bước vào, tôi đã cảm nhận không khí có gì đó khác thường.
Mọi người nhiệt tình chào hỏi tôi, nhưng đồng thời lén liếc ra hiệu với Lục Diêu.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khi mọi người đã ngồi đầy đủ, một cô gái tóc ngắn thong thả đến muộn.
“Xin lỗi, tắc đường nên tôi đến trễ!” cô nói.
Cô ấy cao ráo, giọng nói trong trẻo, thẳng thắn.
Người bên cạnh tôi – Lục Diêu, lập tức cứng đờ.
Lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt anh như trái tim ngừng đập.
Cô gái ấy nhiệt tình đưa tay với tôi:
“Đây là cô dâu tương lai đúng không? Làm quen nhé, tôi là Dư Lộc!”
Nghe tên đó, tôi lập tức hiểu ra.
Đây chính là bạch nguyệt quang năm năm của Lục Diêu.
Nghe nói lúc ấy, anh chưa trầm tính như bây giờ, theo đuổi cô ấy mãnh liệt.
Dưới tầng nhà cô, anh từng bày vài ngàn đóa hồng.
Bên bãi biển, anh từng đốt pháo hoa dài cả trăm mét để tỏ tình.
Cả tuổi trẻ anh đều dành cho cô ấy.
Nhưng ba năm trước, cô dứt khoát theo đuổi người khác ra nước ngoài du học.
Tôi quen Lục Diêu đúng thời điểm đó.
Trong một bữa tiệc, anh bước qua ánh đèn mờ ảo, tiến về phía tôi.
Rõ ràng tôi chỉ mới uống nửa ly rượu, nhưng đã say khướt.
Luống cuống hỏi bạn bè về thông tin anh.
Khi bị đẩy đến trước mặt anh, tôi căng thẳng đến líu lưỡi: