Bỗng Một Ngày Ta Nghe Thấy Được Tiếng Lòng Của Hoàng Đế

Phần 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30aQaSBxuZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay lập tức ta lại nghe thấy tiếng lòng của Tạ Huyên:

[Trẫm chưa từng cùng Hoàng hậu tắm bao giờ! ]

[Bao nhiêu năm rồi! Chưa từng một lần! ]

"Ôi chao. . ." Ta gọi vọng ra bên ngoài: "Bệ hạ! Hình như thiếp bị ngã. . ."

Vừa dứt lời, Tạ Huyên đã xông vào, vẻ mặt hoảng hốt.

Khi hắn nhận ra ta lừa hắn, liền đen mặt như đ.í.t nồi, quay người định bỏ đi.

[Trẫm phải điều tra xem Hoàng hậu học từ ai! Lại dám học cách lừa trẫm! ]

"Bệ hạ, thiếp thực sự bị ngã mà, không tin ngài đến xem này." Ta chu môi, tỏ vẻ uất ức.

Tạ Huyên thở dài, như đã phó mặc số phận mà bước đến chỗ ta, nhưng hắn vừa mới đến trước mặt, đã bị ta giơ tay kéo xuống hồ tắm.

14.

Có lẽ Tạ Huyên chưa từng buông thả như vậy bao giờ, nước trong hồ đã lạnh đi mấy lần, hắn mới ôm ta trở lại Dưỡng Tâm điện.

Ta kiệt sức, dựa vào n.g.ự.c hắn thiếp đi.

Ngày hôm sau khi ta tỉnh dậy, Tạ Huyên đã ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt ta, Xuân Đào bưng đến một bát canh đen sệt.

Tạ Huyên cầm lấy bát, tự tay đút cho ta,: "Uống hết cái này đi."

Thái hậu luôn nói ta không thể sinh con nối dõi cho hoàng gia, đó chính là lý do ta và Tạ Huyên thành thân mười năm mà vẫn chưa có con.

Mỗi lần như vậy, hắn đều ban cho ta một bát canh tránh thai.

Nghĩ đến đây, lòng ta chợt dâng lên một nỗi chua xót.

Ta giật lấy bát từ tay Tạ Huyên và uống cạn.

"Thiếp uống xong rồi."

Tay Tạ Huyên cầm thìa khẽ run.

[Tại sao vành mắt Hoàng hậu đỏ hoe vậy? ]

[Có phải vì trẫm bắt nàng uống canh tránh thai nên nàng giận không? ]

[Nhưng trẫm thực sự chưa muốn có Hoàng tử! ]

[Trẫm còn trẻ! Trẫm còn có thể tự mình phấn đấu! ]

[Lúc này mà có Hoàng tử chẳng phải sẽ tranh giành Hoàng hậu với trẫm sao! ]

[Không ai được tranh giành Hoàng hậu với trẫm! Kể cả con của trẫm và Hoàng hậu cũng không được! ]

Ban đầu ta có hơi muốn khóc, nhưng bây giờ thì không khóc nổi nữa. . .

Không ngờ Tạ Huyên lại ban canh tránh thai cho ta vì lý do kỳ quặc như vậy.

Sau này khi hắn lại muốn ta uống canh tránh thai, ta liền quấn lấy hắn: "Thiếp không muốn uống canh tránh thai đâu, thiếp muốn có một đứa con với Hoàng thượng, thiếp không có con sẽ c.h.ế.t mất."

Tạ Huyên đành chịu thua, để mặc ta, nhưng trong lòng lại nghĩ:

[Chỉ có thể sinh một đứa thôi! Giới hạn chịu đựng của trẫm chỉ là một đứa! ]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/bong-mot-ngay-ta-nghe-thay-duoc-tieng-long-cua-hoang-de/phan-6.html.]

[Tên nhóc nhà ngươi tốt nhất phải ngoan ngoãn là Hoàng tử đấy! ]

15.

Ta ở trong Dưỡng Tâm điện gần nửa tháng, mãi đến lúc này mới biết cái giò heo ngày ấy chính là do Tạ Huyên gửi đến nhà giam.

Hắn sợ cha mẹ và ca ca tẩu tẩu của ta bị đói, không chỉ gửi giò heo, còn gửi cả tôm chiên dầu, sườn chua ngọt, thịt viên hấp bột. . .

Khi ta lại lẻn vào nhà giam của Đại Lý Tự, đúng lúc họ đang ăn cá mè rán, mặt mũi đều tròn trịa hơn một vòng, ta suýt không nhận ra. Vì vậy ta hỏi Tạ Huyên:

"Sao Hoàng thượng cứ gửi đồ ăn vào nhà giam vậy?"

Tạ Huyên nghiêm trang đáp: "Thừa tướng là tù nhân trọng yếu, đương nhiên phải nuôi tử tế."

[Người nhà của Hoàng hậu chính là người nhà của trẫm! ]

[Trẫm hận không thể dâng họ lên cúng nữa! ]

[Mấy ngày nữa ám vệ sẽ trở về, chắc sẽ có tin tức mới! ]

[Đợi trẫm! Trẫm sẽ sớm thả cha nàng ra! ]

Từ đầu ta đã tin rằng với đầu óc của cha mình, ông ấy không thể làm chuyện thông đồng với địch phản quốc.

Không ngờ Tạ Huyên hành động nhanh như vậy, đã tìm ra manh mối rồi.

"Bệ hạ, thiếp vừa học được kiểu thêu mới, để thiếp thêu cho ngài một túi thơm nhé."

"Hoàng hậu muốn thêu thì cứ thêu." Đôi mắt của Tạ Huyên trong ánh sáng mờ ảo, thoáng hiện vẻ dịu dàng.

Ngay lập tức, tiếng lòng của hắn vang lên:

[Aaaaa Hoàng hậu sắp thêu túi thơm cho trẫm rồi! ]

[Đây không phải chỉ là túi thơm! Đây là tình yêu của Hoàng hậu dành cho trẫm! ]

[Trẫm nhất định phải đeo ở nơi dễ thấy nhất! ]

[Đeo ở đâu nhỉ? Hay là xỏ sợi dây đeo lên cổ! ]

Ngày hôm sau, hắn cầm túi thơm ta thêu, ngắm nghía một lúc rồi khen: "Hoàng hậu thêu con vịt không tệ."

Ta im lặng hồi lâu, ngập ngừng mở lời: "Hoàng thượng, đây là uyên ương."

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Tạ Huyên lập tức sửa lời: "Uyên ương này thêu đẹp lắm."

[Aaaaa trẫm lại nói sai rồi! ]

[Sau này Hoàng hậu có còn thêu túi thơm cho trẫm nữa không đây! ]

[Chỉ cần là do Hoàng hậu thêu, trẫm đều thích! ]

[Thêu con lợn trẫm cũng thích! ]

Ta mỉm cười: "Bệ hạ, đợi thiếp học thêm kiểu mới, thiếp sẽ thêu cho ngài cái khác."

16.

Nghe nói ta ở trong Dưỡng Tâm điện, suốt ngày hình bóng không rời Tạ Huyên.

Tống Quý phi trong sáng ngoài tối làm loạn mấy lần. Bên ngoài thì mang canh mang điểm tâm đến Dưỡng Tâm điện, thò đầu nhìn vào trong, thấy ta là trừng mắt nhíu mũi. Người lẫn đồ ăn đều bị Tạ Huyên ném ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận