Bỗng Một Ngày Ta Nghe Thấy Được Tiếng Lòng Của Hoàng Đế

Phần 1

1.

Cha của Tống Quý phi tố cáo cha ta thông đồng với giặc, phản quốc, còn đưa ra một xấp thư mật dày.

Nghe nói sau khi bệ hạ xem xong đã vô cùng phẫn nộ, bắt giam cha ta tại chỗ. Thuận tiện niêm phong Thừa tướng phủ, còn đưa mẹ ca ca cùng tẩu tẩu của ta vào Đại Lý Tự để đoàn tụ với cha ta.

Đến lúc chiều tối, Ngự giá đến Hoàng hậu điện.

Tạ Huyên đứng trước mặt ta, hai tay để sau lưng, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người ta.

Lý công công đọc xong thánh chỉ đày ta vào lãnh cung, cuộn giấy màu vàng óng được đưa đến trước mặt ta.

Trong giây lát ta quỳ xuống, đưa hai tay tiếp nhận thánh chỉ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Tạ Huyên.

[Phiền quá, tối nay không thể ôm Hoàng hậu ngủ rồi. ]

[Sao Hoàng hậu không cầu xin trẫm, mau cầu xin trẫm đi, trẫm sẽ lập tức rút lại mệnh lệnh. ]

[Trẫm có thể đến lãnh cung ở không nhỉ? ]

Ta kinh ngạc ngước đầu nhìn lên, nhưng thấy Tạ Huyên vẫn giữ nguyên dáng vẻ như trước.

Khi ta cúi đầu xuống, giọng nói đó lại vang lên.

[Hoàng hậu rốt cuộc làm sao vậy! Cầu xin trẫm đi, cầu xin trẫm đi, cầu xin trẫm đi! ]

[Trẫm đứng ở đây nửa ngày rồi không thấy sao! ]

[Lãnh cung đâu có chỗ nào tốt bằng Hoàng hậu điện! Chẳng lẽ nàng thực sự muốn đến lãnh cung ư! ]

Vì vậy ta thử mở miệng:

"Bệ hạ. . ."

Tạ Huyên lập tức nhìn về phía ta, trên khuôn mặt dường như còn có chút mong đợi: "Hoàng hậu có điều gì muốn nói?"

"Thiếp lĩnh chỉ tạ ân."

Giây tiếp theo, giọng nói của Tạ Huyên lại vang lên.

[Lĩnh cái chỉ gì, tạ cái ân gì! Mau nói nàng không muốn đến lãnh cung đi! ]

[Hoàng hậu nàng tuyệt đối đừng hồ đồ! Lãnh cung chẳng có gì cả! Đặc biệt là không có trẫm! ]

Nhưng rõ ràng ta không thấy hắn mở miệng.

Vậy là ta đang nghe được tiếng lòng của Tạ Huyên sao?

2.

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Cung nữ lặng lẽ thu dọn một số chăn đệm, chuẩn bị đi theo ta đến lãnh cung.

Tạ Huyên vẫn chưa rời đi, chỉ đứng ở một bên lạnh lùng nhìn chúng ta.

Khi ta thu dọn xong đồ đạc đi ngang qua hắn, hắn đột nhiên giơ tay ngăn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/bong-mot-ngay-ta-nghe-thay-duoc-tieng-long-cua-hoang-de/phan-1.html.]

"Hoàng hậu chuẩn bị đến lãnh cung hưởng phúc sao?"

Ta quay đầu nhìn lại. Mỗi cung nữ đều ôm đầy đồ đạc, có chăn đệm, có lò sưởi, còn có hộp thức ăn. Ta đi lãnh cung để sám hối, mang theo những thứ này. . . Quả thực có chút không phải.

"Xuân Đào, đặt hộp thức ăn lại đi."

Xuân Đào ôm hộp thức ăn đó, lưu luyến không rời đặt lại vào trong điện. Nàng ấy vừa rời đi, giọng nói của Tạ Huyên lại xuất hiện.

[Mang theo nhiều đồ như vậy mà không biết mang theo trẫm, trẫm không quan trọng sao? ]

[Không đúng, trẫm bị tức đến ngốc rồi, sao trẫm có thể so sánh mình với những thứ này! ]

[Trẫm ép nàng thêm một lần nữa! Không tin nàng không cầu xin trẫm! ]

"Hoàng hậu, tấm chăn mềm tơ vàng này là cống phẩm của ngoại bang, nàng mang đến lãnh cung không thích hợp nhỉ?"

Ta nhìn tấm chăn trong tay Hạ Hà, do dự mở miệng nói: "Bệ hạ, thiếp ở lãnh cung sẽ c.h.ế.t cóng mất."

Nói xong, ta khẽ nhíu mày.

[Nàng cầu xin trẫm lại chỉ vì tấm chăn? ! ]

[Hoàng hậu ơi! Cầu xin điều khác đi! Trẫm thực sự không muốn ngủ một mình! ]

[Trong kho của trẫm còn một trăm tấm chăn mềm tơ vàng! Đều cho nàng có được không! ]

[Đều tại Thừa tướng! Không có việc gì lại đi thông đồng với giặc, phản quốc làm gì! ]

"Bệ hạ, nếu không còn việc gì khác, thiếp xin đi đến lãnh cung."

Ta và Tạ Huyên là phu thê thiêu niên, đã bên nhau mười năm. Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện kỳ lạ như có thể nghe được tiếng lòng. Có lẽ nếu ta mở miệng cầu xin hắn, hắn thực sự sẽ để ta ở lại. Nhưng tội của cha ta là tội thông đồng với giặc, phản quốc!

Ta không thể mở miệng, vẫn là ngoan ngoãn đến lãnh cung chờ đợi đi.

Nói thật ta cũng chưa hiểu rõ. Cha ta làm Thừa tướng tốt đẹp như vậy. . . Sao lại nghĩ không thông như thế?

3.

Khi bước ra khỏi cửa lớn của điện Hoàng hậu, ta lại nghe được tiếng lòng của Tạ Huyên.

[Hoàng hậu không cầu xin trẫm, trẫm sẽ tự mình hành động! ]

[Tối nay trẫm sẽ trèo tường vào lãnh cung! ]

Sau khi đêm xuống, quả nhiên Tạ Huyên đã trèo tường vào lãnh cung. Chỉ là hắn có lẽ không ngờ rằng ta vẫn chưa ngủ, ngồi ở mép giường nhìn hắn đột nhiên xông vào.

Bốn mắt nhìn nhau.

[Chết rồi c.h.ế.t rồi, trẫm đường đường là một Hoàng đế, trèo tường vào lãnh cung lại bị phát hiện! ]

[Để trẫm nghĩ xem nên biện hộ thế nào! ]

Hắn khẽ ho hai tiếng, vẻ mặt khá không tự nhiên: "Trẫm chỉ đến xem Hoàng hậu có ngoan ngoãn sám hối trong lãnh cung không."

[Rõ ràng đã xa cách nhau hai canh giờ rồi! Tại sao trông nàng không hề nhớ trẫm chút nào! ]

[Lòng dạ Hoàng hậu thật tàn nhẫn, vậy mà không quan tâm đến việc tối nay trẫm có ngủ được không! ]

Bạn cần đăng nhập để bình luận