Bỗng Một Ngày Ta Nghe Thấy Được Tiếng Lòng Của Hoàng Đế

Phần 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SyzPnJ9f

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Không phải người thông đồng với giặc chính là Hoàng hậu chứ? Không phải nàng đã để ý đến Hoàng đế của nước khác chứ? ]

[Tìm cơ hội, trẫm phải tiêu diệt bọn họ! ]

Nghe thấy lời nói hùng hồn này của Tạ Huyên, ta suýt bật cười.

Chỉ có thể nhịn xuống.

"Bệ hạ, đêm khuya sương xuống, sớm về nghỉ ngơi đi."

[Nghỉ ngơi? Trẫm nghỉ ngơi thế nào? ]

[Cô chẩm nan miên, hiểu không! ]

[Trời ơi! Mau nói cho trẫm biết! Có lý do gì để trẫm chính danh chính ngôn mà ở lại đây! ]

Cửa sổ không đóng, không biết từ đâu thổi tới một cơn gió làm tắt ngọn nến trên bàn.

Tạ Huyên nhìn ta với đôi mắt sáng như sao: "Hoàng hậu, trẫm nhớ hình như nàng sợ bóng tối? Hay là trẫm. . ."

"Bệ hạ, thiếp không sợ bóng tối, ngọn nến này vốn sắp tắt rồi."

[Trẫm sợ bóng tối! Trẫm sợ bóng tối được không! ]

[Không có Hoàng hậu, tẩm cung vừa lạnh vừa tối! Nàng muốn trẫm ngủ thế nào! ]

[Trẫm thật đáng thương, đường đường là quân vương một nước, lại không thể ngủ cùng Hoàng hậu! ]

[Thật là tạo nghiệp lớn! ]

Tạ Huyên phẫn nộ rời đi. Lúc ra cửa không nhìn đường, đ.â.m vào khung cửa.

[Ngày mai trẫm sẽ cho người tháo khung cửa này đi! ]

[Thật là đáng chết! ]

Đêm đó ta đắp chăn mềm tơ vàng, nhưng ngủ không được ngon.

Ta mơ thấy Tạ Huyên cầm một con d.a.o phay lớn đuổi theo sau ta, nói muốn chặt ta làm thành chiếc gối. Đuổi ta suốt cả đêm.

4.

Trời vừa sáng, Xuân Đào mang theo điểm tâm sớm lấy trộm từ ngự thiện phòng lặng lẽ chạy về.

Ta đang ăn tiểu long bao, uống cháo bí đỏ, trong lòng đang tính toán có nên đi ngủ nướng thêm một lúc không.

Hạ Hà hối hả chạy đến, bị Xuân Đào mắng một trận: "Chậm chậm nào, xem kìa vẻ vội vàng của ngươi kìa."

Hạ Hà uống một ngụm nước, "Nương nương, nô tỳ nghe cung nhân nói, bệ hạ đã nổi cơn thịnh nộ lớn trên triều."

Xuân Đào tò mò trợn tròn mắt, "Ngươi có tìm hiểu được vì việc gì không?"

Hạ Hà ngượng ngùng lắc đầu.

Ta bình tĩnh uống nốt ngụm miếng cuối cùng trong bát.

"Có lẽ là hắn cáu khi ngủ dậy."

Tạ Huyên là người vốn rất cáu kỉnh khi ngủ dậy. Ngủ không ngon thì nổi cáu. Cũng không biết đêm qua hắn ngủ được không.

Nói đến thì đây là lần đầu tiên bọn ta không ngủ cùng giường sau khi thành hôn. Ngay cả đêm Tống Quý phi vào cung, hắn cũng ngủ lại trong điện của ta. Tống Quý phi tức giận đập vỡ mấy bình ngọc trắng thượng hạng.

"Bệ hạ giá lâm—"

Nghe thấy giọng của Lý công công, ta vội vàng bảo Xuân Đào và Hạ Hà dọn sạch đồ ăn sáng còn thừa trên bàn. Nếu bị phát hiện thì lần sau sẽ khó lấy trộm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/bong-mot-ngay-ta-nghe-thay-duoc-tieng-long-cua-hoang-de/phan-2.html.]

Vừa dọn xong, bóng dáng màu vàng óng xuất hiện trước mặt ta.

"Đêm qua Hoàng hậu ngủ có ngon không?"

Ta hành lễ với Tạ Huyên: "Rất ngon, làm phiền bệ hạ quan tâm."

[Nàng vậy mà ngủ ngon! ]

[Trẫm không ngon! Trẫm không hề ngon chút nào! ]

[Trẫm cả đêm không ngủ được! ]

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, ta vô thức ngước đầu nhìn Tạ Huyên.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn giật cả mình. Hắn đầy vẻ giận dữ, dưới mắt là một mảng thâm đen.

[Hoàng hậu chẳng đau lòng trẫm chút nào! ]

[Trẫm đã thành cái bộ dạng quái quỷ thế này rồi! Nàng cũng không quan tâm trẫm một chút xem trẫm rốt cuộc thế nào! ]

[Không được, tối nay trẫm nhất định phải ngủ cùng Hoàng hậu! ]

[Không ngủ nữa trẫm sẽ c.h.ế.t mất! ]

"Bệ hạ," ta nhìn Tạ Huyên, bỗng nhiên mở miệng.

5.

[Hoàng hậu muốn nói gì với trẫm? ]

[Có phải là đau lòng trẫm rồi không? ]

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

[Mau nói đi, nàng mau nói đi! Trẫm sốt ruột c.h.ế.t mất! Trẫm là quốc vương gấp gáp! ]

Ta nhịn cười, "Bệ hạ vừa tan triều phải không, đã dùng bữa chưa?"

Tạ Huyên sững người, "Chưa ăn."

Nói xong, dạ dày của hắn còn kêu lên một tiếng rất đúng lúc.

"Hay là để thiếp cùng bệ hạ ăn chút gì nhé?" Ta nháy mắt với hắn.

Tiểu Long bao và cháo bí đỏ mà Xuân Đào lấy trộm không nhiều lắm, ta chưa ăn no.

Tạ Huyên lạnh mặt, "Trẫm đường đường là cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể ăn điểm tâm trong lãnh cung?"

[Trẫm ám chỉ như thế này đã đủ chưa? ]

[Hoàng hậu ơi! Mau cầu xin trẫm đưa nàng ra khỏi lãnh cung đi! Ra khỏi lãnh cung một ngày ăn tám bữa cũng được! ]

[Trẫm không tin! Hoàng hậu thích ăn như vậy mà không động lòng! ]

[Đánh cược một phen! Thắng rồi tối nay là Hoàng hậu trong lòng, giấc mộng đẹp lập tức đến! ]

"Nhưng thiếp đói, thiếp không ăn sẽ c.h.ế.t mất." Ta mím môi, cúi mắt xuống.

"Lý công công, truyền thiện!" Tạ Huyên nghiến răng nói.

[Thật là phiền c.h.ế.t mất! ]

[Có phải Hoàng hậu biết trẫm không có cách nào với nàng không? ]

[Mỗi lần nàng đều nắm thóp như vậy trẫm! ]

Nếu không nghe được tiếng lòng của Tạ Huyên, ta thực sự không nhận ra rằng những năm qua quả thực hắn đã đáp ứng mọi yêu cầu của ta. Chỉ là mỗi lần đều khuôn mặt đen sì. Hóa ra, là trong ngoài không đồng nhất.

[Hoàng hậu đang nghĩ gì vậy? ]

Bạn cần đăng nhập để bình luận