Bỗng Một Ngày Ta Nghe Thấy Được Tiếng Lòng Của Hoàng Đế

Phần 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Nếu còn có lần sau thì đừng trách Trẫm đại nghĩa diệt thân! ]

[Trẫm mà phát điên lên thì ngay cả bản thân cũng chém! ]

Thái hậu lảo đảo lùi lại một bước: "Huyên Nhi, Thẩm tướng thông đồng với địch phản quốc, Thẩm Vân Thanh đã là nữ nhi của tội thần! Ngươi. . ."

"Mẫu hậu, trẫm không muốn nói một chuyện đến lần thứ hai."

Thái hậu khoát tay: "Thôi thôi, ai gia tuổi già rồi, không còn nói được nữa rồi."

"Vậy mẫu hậu hãy về nghỉ ngơi sớm đi, trẫm sẽ sai Ngự Dược phòng pha mấy thang trà thanh tâm cho mẫu hậu."

[Biết nói không được mà còn nói! ]

[Thiên hạ này rốt cuộc họ Tạ hay họ Tống? ]

[Dám động vào Hoàng hậu của trẫm, có mấy cái đầu chứ! ]

Mặt Thái hậu lập tức tái xanh.

"Bệ hạ." Tống Quý phi khoác tay Thái hậu, không động thanh sắc liếc ta một cái, nhìn Tạ Huyên với giọng nũng nịu: "Mẫu hậu cũng chỉ vì lo lắng cho giang sơn xã tắc mà thôi."

[Ý gì? Châm chọc trẫm phải không? ]

[Bội kiếm của trẫm đâu? Trẫm có thể khiến nàng ta câm miệng mãi mãi không? ]

Ta sợ Tạ Huyên trong lúc xúc động thực sự c.h.é.m Tống Quý phi.

Lén kéo nhẹ tay áo hắn.

Nắm đ.ấ.m siết chặt của Tạ Huyên đột nhiên thả lỏng, ngược lại nắm lấy tay ta.

"Vụ án của Thừa tướng chưa tra rõ sự thật, để bảo vệ an toàn của Hoàng hậu, trẫm ở đâu thì Hoàng hậu ở đó."

"Huyên Nhi!"

"Bệ hạ!"

Tạ Huyên liếc một cái, Thái hậu và Tống Quý phi lập tức ngoan ngoãn im miệng.

12.

[Trẫm thật là quá thông minh! ]

[Nghĩ ra một cái cớ tuyệt vời như vậy để giữ Hoàng hậu ở bên cạnh! ]

[Tối nay lại được ôm Hoàng hậu ngủ rồi! ]

[Thiên hạ nên cảm thấy may mắn vì có một vị Hoàng đế anh minh thần võ như trẫm! ]

[Tay Hoàng hậu sao lạnh thế này? ]

[Tối nay bảo Ngự thiện phòng dọn thêm tám món! Bồi bổ cho Hoàng hậu! ]

Đi được một đoạn, ta phát hiện con đường này không phải là đường về cung điện của Hoàng hậu.

"Hoàng thượng, chúng ta đang đi đâu vậy?"

Tạ Huyên thản nhiên đáp: "Đến Dưỡng Tâm điện, trẫm còn có tấu chương cần phê duyệt."

Ta khẽ ồ một tiếng.

Tiếng lòng của Tạ Huyên lại vang lên:

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

[Hoàng hậu tại sao lại 'ồ'? ]

[Có phải là nàng cảm thấy ở Dưỡng Tâm điện bầu bạn với trẫm quá nhàm chán không? ]

[Làm sao đây làm sao đây, trẫm có nên cứu vãn tình hình không? ]

"Hoàng thượng." Ta gọi Tạ Huyên, cong môi mỉm cười với hắn: "Quốc sự quan trọng, thiếp hiểu mà."

[Hoàng hậu của trẫm tốt nhất thiên hạ! ]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/bong-mot-ngay-ta-nghe-thay-duoc-tieng-long-cua-hoang-de/phan-5.html.]

[Không được rồi, môi Hoàng hậu đỏ mọng thế kia, thật muốn hôn! ]

Không ngờ Tạ Huyên thực sự dừng lại, còn sai thị vệ và cung nữ quay lưng đi.

Hắn ôm lấy eo ta, cúi người xuống.

[Phát điên rồi, trẫm sắp phát điên rồi! ]

[Trẫm yêu Hoàng hậu quá! Ai hiểu được chứ! ]

Lần đầu tiên ta cảm thấy, nụ hôn của Tạ Huyên, mê hoặc lòng người đến vậy.

Tạ Huyên ở Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương cả ngày, ta cung ở bên cạnh bầu bạn với hắn cả ngày, rót trà cho hắn, mài mực.

Ánh tà dương xuyên qua khung cửa sổ rọi lên gương mặt nghiêng của hắn.

Ta nhìn mãi rồi lại thiếp đi.

13.

"Vân Thanh, tỉnh dậy."

Tạ Huyên vỗ nhẹ ta, kéo ta ngồi xuống bàn.

Bữa tối đã được bày sẵn, quả nhiên có thêm tới tám món. . .

Hắn liên tục gắp thức ăn vào bát ta: "Trẫm không thích ăn những món này, Hoàng hậu ăn nhiều vào."

[Trẫm đặc biệt bảo Ngự thiện phòng làm những món Hoàng hậu thích ăn! ]

[Trẫm là phu quân chu đáo nhất thiên hạ! ]

Ta nhìn bát thức ăn chất cao như núi nhỏ: "Bệ hạ, thiếp rất thích những món này."

Nghe vậy, mắt Tạ Huyên sáng lên, hắn còn cố ý che miệng ho khan vài tiếng.

"Nhưng thiếp thực sự không thể ăn nhiều như vậy, ăn quá nhiều thiếp cũng sẽ c.h.ế.t đấy."

Nói xong ta gạt bớt thức ăn trong bát sang cho hắn.

Tạ Huyên im lặng ăn hết tất cả.

[Thức ăn Hoàng hậu gắp cho trẫm quả nhiên ngon! ]

Rõ ràng là ngài gắp cho ta trước mà. . .

Dùng xong bữa tối, Tạ Huyên vẫn còn nhiều tấu chương chưa phê duyệt xong.

Ta định tiếp tục ở lại bầu bạn với hắn, nhưng vừa cúi đầu đã ngửi thấy mùi thối trên người mình.

"Bệ hạ, thiếp đi tắm trước đây, thiếp không tắm sẽ c.h.ế.t mất."

Tạ Huyên đặt bút xuống, liếc nhìn ta một cái, gật gật đầu.

[Hoàng hậu sắp rời xa trẫm rồi! ]

[Dưỡng Tâm điện rộng quá, trẫm không muốn ở đây một mình! ]

[Sao lại có nhiều tấu chương thế này? ]

[Mấy lão già này chuyện bé xé ra to, việc nhỏ như con muỗi cũng phải viết tấu chương, phiền phức quá! ]

[Thời gian của trẫm rất quý báu! ]

Trước đây ta thực sự không biết, Tạ Huyên lại là người trong ngoài khác biệt đến vậy.

Mấy ngày nay nghe quá nhiều tâm tư của hắn, ta gần như bị tức đến thương tổn nội tạng rồi.

Hai ngày không tắm, ta bảo Xuân Đào và Hạ Hà thả thêm cánh hoa mai, thỏa thích ngâm mình trong làn nước.

Có lẽ vì ngâm quá lâu, Tạ Huyên sốt ruột, chạy đến gõ cửa.

"Vân Thanh?"

"Bệ hạ, thiếp sắp xong rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận