Bỏ Cuộc, Ta Không Dây Dưa Nữa

Chap 2

Ta ngơ ngác nhìn Tề Quân Hành, người đưa tấm danh bài mà kiếp trước ta mơ ước không được đến trước mặt ta:

“Diệp Đình, lần này ngươi đi tham gia tỷ võ.”

Ta đẩy danh bài lại, hơi nhíu mày:

“Sư tôn, vẫn nên để tiểu sư đệ đi. Hắn tu luyện chăm chỉ, nghiêm túc, xứng đáng hơn con nhiều.”

Ta nghĩ rằng sư tôn sẽ vui mừng, không ngờ sắc mặt người lại tái nhợt:

“Ngươi không muốn sao?”

Ta không hiểu tại sao người lại dùng giọng điệu này.

“Sao ngươi có thể không muốn được?”

Ánh mắt Tề Quân Hành quét qua ta như lưỡi kiếm, tràn ngập sự khó hiểu và không thể tin.

“Ngươi… chẳng phải luôn khao khát tham gia tỷ võ sao?”

Hành vi bất thường của Tề Quân Hành khiến tim ta khẽ nhói.

Ta đột nhiên có một suy đoán táo bạo.

Nếu ta có thể trùng sinh, thì Tề Quân Hành… chẳng lẽ cũng đã trùng sinh?

Dằn xuống nỗi nghi ngờ trong lòng, ta giả vờ không biết gì.

Nhưng lại thấy điều đó thật buồn cười.

Ta khao khát lúc nào chứ?

Thứ ta khao khát xưa nay, chẳng qua là sự chú ý của Tề Quân Hành mà thôi.

Nhưng giờ, ta đã không còn bận tâm nữa.

Ta ngoan ngoãn cúi đầu, làm bộ muốn lui xuống:

“Sư tôn, đồ nhi không muốn tham gia lần này.”

“Con dự định tuần sau sẽ xin phép trưởng lão xuống núi trừ yêu, rèn luyện những chiêu thức đã học trong những năm qua.”

“Gì cơ? Ngươi muốn xuống núi?”

Không biết ta nói sai câu nào, Tề Quân Hành bỗng vỗ bàn đứng bật dậy.

Thân hình cao lớn của người mang theo áp lực như núi đổ, khiến ta bất giác lùi lại vài bước.

Ánh mắt người nhìn ta đầy phức tạp, xen lẫn phẫn nộ và một cảm xúc khó tả, làm ta cảm thấy như có lửa cháy khắp người.

Ta không tự nhiên mà khẽ rùng mình:

“Đúng vậy, người không nghe lầm đâu. Con muốn xuống núi.”

“Không được.”

“Ta không cho phép!”

Tề Quân Hành nắm lấy cổ tay ta, lật tay đè ta lên bàn.

Lưng ta va vào mặt bàn cứng lạnh, đau buốt khiến ta hít mạnh một hơi.

Cằm ta bị Tề Quân Hành bóp chặt, giọng người lạnh lẽo:

“Ai cho ngươi cái suy nghĩ dám tự ý xuống núi?”

Tề Quân Hành, sư tôn duy nhất có thể đứng ngang hàng với trưởng lão tại Thượng Vân Phong, khí thế của người như sóng dữ cuốn tới.

Lúc này, ta vẫn chưa thành đại ma đầu, Kim Đan vẫn chưa ngưng tụ, vậy mà Tề Quân Hành lại dùng thuật thôi miên lên ta.

Trong một màn ánh sáng vàng, tâm trí ta mơ hồ, bị thao túng toàn bộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận