Mấy vị lão tướng với vẻ mãn nguyện, nước mắt lưng tròng.
"Thiếu chủ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt ."
"Ta cuối cùng cũng sống đến ngày !"
Chúng mất bảy ngày để quét sạch và thu phục các sơn trại lớn nhỏ Vân Sơn, thành lập trại của riêng .
Ta đặt tên là Trại Tâm Thần, nhưng cái tên kịch liệt phản đối. Cuối cùng thỏa hiệp, Trại Tâm Thần đổi tên thành Mãnh Hổ Trại.
Ta ở đây phóng túng bản , mỗi ngày đều sống vui vẻ như thần tiên.
Còn Lục Thành Lâm trong hoàng cung ca múa tưng bừng, cũng coi như là khá thoải mái.
Cho đến hai tháng , biên cương Tây Man đột kích, quân báo liên tục đổ về.
Lục Thành Lâm lúc mới giật tỉnh giấc từ tổ ấm an lạc của .
Ngủ một giấc tỉnh dậy, nhà còn nữa .
Hắn nổi trận lôi đình, việc đầu tiên là thánh chỉ mắng , còn bảo khi cần thiết, dù hy sinh tính mạng cũng giữ vững thành trì.
Ta xong thánh chỉ, tiện tay ném cho thuộc hạ.
"Mang nhà bếp, củi đốt ."
Lục Thành Lâm nhận hồi đáp, liên tiếp phát chín đạo thánh chỉ.
Sau khi nhận đạo thánh chỉ thứ mười, nhịn nữa, trực tiếp thả tên thám báo đó : "Về với tên cẩu hoàng đế đó, lão nương buông xuôi !"
Nghe Lục Thành Lâm khi chuyện , tức giận công tâm suýt ngất.
Hắn lập tức phái đến tấn công Mãnh Hổ Trại.
Có lúc thấy nam chính thật sự ngu ngốc. Biên cương báo động , điều binh giữ thành, ngược phái binh đến dẹp loạn.
trong Mãnh Hổ Trại của đều là Thịnh gia quân sức chiến đấu mạnh nhất của Đại Lục Quốc đó, bình thường ai mà đánh ?
Sau vài đợt binh mã dẹp loạn thất bại trở về, Lục Thành Lâm mới chịu ngoan ngoãn.
Không lâu , phái đến cầu hòa.
Người đến là Đại Lý Tự Thiếu Khanh Cố Trạch, cũng coi là một trong những bạn của nguyên chủ, chỉ tiếc là một kẻ tham sống sợ chết.
Sau ít giúp khác ức h.i.ế.p nữ chính.
Hắn mở miệng : "Thịnh tướng quân, Bệ hạ ngài trong lòng oán khí, hiện tại lệnh Lễ Bộ chuẩn lễ sắc phong Quý phi ."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Ngài cứ theo thần về hoàng cung nhận phong ."
Được lắm, mặt dày đến mức nào đây?
Ta chiếm núi xưng vương, công khai tạo phản , Lục Thành Lâm còn tưởng đang giận dỗi ?
Ta liếc Cố Trạch, đôi môi mỏng khẽ mở: "Cút con mày ."
Cố Trạch: "..."
Hắn gượng: "Thịnh tướng quân càng ngày càng hài hước ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bi-cau-hoang-de-da-ta-len-nui-lam-tho-phi-hoang-de-len-goi-cung-khong-ve/chuong-2.html.]
Thấy phản ứng gì, : "Thịnh tướng quân, ngài nghĩ cho Bệ hạ chứ, bây giờ ngài chuyện , Bệ hạ mất mặt ."
"Vì mặt mũi của Bệ hạ, ngài hãy lùi một bước ."
Ta chút kiên nhẫn ngoáy ngoáy tai.
"Ồ, mặt mũi của , lấy lót giày cho ."
Cố Trạch: "..."
Cuối cùng chịu nổi nữa: "Thịnh tướng quân, là ngài nể mặt thần, tiên hãy hồi âm cho Bệ hạ !"
"Nếu thần thật sự mặt mũi nào trở về."
Ta mặt cảm xúc : "Ồ, lúc hai chân, mặt mũi của ngươi, lót giày cho ."
Ta cho lột quần áo Cố Trạch ném xuống núi.
Lục Thành Lâm triệt để bó tay với , hoảng hốt tháo đông tường đắp tây tường, đêm đó điều động quân trấn thủ Tây Gia Quan giữ Ngọc Khê Quan sắp công phá.
Chiến sự biên giới kéo dài liên tục hai tháng.
Mãnh Hổ Trại của cũng trong hai tháng tiếp tục mở rộng, thôn tính hơn mười trại lớn nhỏ.
Lục Thành Lâm vận khí khá , bức tường phía đông của thật sự vá .
Nghe Ngọc Khê Quan xuất hiện một tiểu tướng quân dũng mãnh thiện chiến, dẫn dắt binh sĩ xông pha trận mạc, lập nhiều chiến công.
Nghe tin tức , nhịn bĩu môi: "Không hổ là hào quang nam chính, mệnh của tên Lục Thành Lâm thật sự , luôn cứu khỏi hiểm nguy."
Sau khi giải quyết xong nguy cơ biên giới, Lục Thành Lâm nhớ đến .
Lần còn dùng lợi ích để dụ dỗ nữa, chọn cách uy hiếp.
Khi thư của triều đình gửi đến, đang chơi túc cầu với thuộc hạ của .
Ta gỡ lá thư chân chim bồ câu đưa thư, ném con chim cho đầu bếp: "Đem hầm canh tẩm bổ."
Ba giây , nội dung bức thư, đồng tử co rút vì kinh ngạc.
Trên thư rằng, các tướng sĩ từ biên giới trở về, khi qua một ngôi làng nhỏ ở phía Tây Nam, gặp một đàn ông.
Người đó ai khác chính là Thịnh Trường Nguyên, trưởng của nữ chính Thịnh Nguyên Như, mất tích bấy lâu nay.
Các tướng sĩ đưa về kinh thành, hiện tại Lục Thành Lâm lấy cớ khen thưởng mà giữ trong cung.
Khen thưởng cái gì? Rõ ràng là con tin!
Khi thấy bức thư , linh hồn nguyên chủ ngủ yên bấy lâu trong cơ thể bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
Ta đau đến mức ôm đầu lăn một vòng đất, chỉ thể nghiến răng nghiến lợi :
"Ta sẽ giúp ngươi cứu ! Đừng động đậy lung tung nữa!"
Linh hồn bình tĩnh trở , còn thì lao bếp, đưa tay như Nhĩ Khang ngăn : "Hạ d.a.o lưu chim!"
......