Bị Cẩu Hoàng Đế Đá, Ta Lên Núi Làm Thổ Phỉ, Hoàng Đế Lên Gọi Cũng Không Vế

Chương 1

Lúc xuyên qua, đang ấn quỳ mặt đất.

Một nữ tử kiều diễm mặt , vẻ mặt đắc ý: "Thịnh Nguyên Như, cuối cùng vẫn là ngươi thua."

Ngẩn ngơ một lát, đầu óc dần tiếp nhận những thông tin liên tục tràn .

Ta xuyên một cuốn truyện ngược luyến cung đình thời cổ đại, trở thành nữ chính Thịnh Nguyên Như chịu bao ấm ức.

Nữ chính là đích nữ của tướng môn, quen nam chính Lục Thành Lâm từ nhỏ.

Khi nam chính còn là một Thất hoàng tử mấy nổi bật, nữ chính giúp đỡ nhiều chuyện, lớn lên, nàng khoác giáp trận, nối nghiệp cha.

Cha nàng hy sinh chiến trường, trưởng mất tích, sống c.h.ế.t rõ.

Thịnh Nguyên Như thành công phò tá Lục Thành Lâm lên ngôi vị chí tôn, nhưng bản cũng mang một đầy thương tích.

Lục Thành Lâm hứa đưa nàng lên Hoàng hậu, hứa sẽ đối xử với nàng trọn đời trọn kiếp.

kết quả thì ?

Thái y nàng thể nàng tổn hại những năm tháng chinh chiến, khó mà thai, thế là nam chính lưng với nàng: "Thịnh Nguyên Như, ngôi hậu thể là của nàng."

Nữ chính cô độc một , trở thành một kẻ đáng thương mà ai cũng thể giẫm đạp.

Ví như lúc .

Diệp Uyển Nhi, con gái Tể tướng, dùng tay chọc chọc đầu : "Thịnh Nguyên Như, nếu là thì sớm cúp đuôi bỏ .

"Nói thật cho ngươi , Bệ hạ chuẩn phong Hoàng hậu ."

Ta: "..."

Thật sự là, quá uất ức !

Chẳng lẽ nữ chính truyện ngược đều là bao cát chịu đòn ?

Thế thì , nổi điên, phá vỡ cốt truyện.

Thế nên khi tay của Diệp Uyển Nhi sắp chạm đầu , đột nhiên ngẩng đầu lên, ...

Khạc...piu!

Một bãi nước bọt chính xác rơi lòng bàn tay nàng.

Diệp Uyển Nhi ngây một lát, điên cuồng hét lên: "A a a a! Ta cần cái tay nữa!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Nàng nhảy tưng tưng như cương thi một lúc lâu, cho đến khi cung nữ bưng nước ngâm cánh hoa đến rửa sạch cho nàng, nàng mới chịu dừng .

Ta ngửa mặt lên trời lớn.

Diệp Uyển Nhi điên dại, vẻ mặt ngẩn : "Thịnh Nguyên Như! Ngươi điên ?

"Người , bắt nàng cho !"

Cung nữ thái giám thấy thế, đồng loạt xông về phía .

Ta ưỡn lưng một chiêu cá chép vặn , thẳng dậy, vặn vặn cổ, trực tiếp đ.ấ.m móc trái, đ.ấ.m móc , đ.ấ.m móc , đ.ấ.m móc !

Cung nữ thái giám cơ bản đều là một đ.ấ.m là gục, cực kỳ yếu ớt.

Ta bối rối.

Thể chất mạnh mẽ như nữ chính mà dùng để chịu đòn ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bi-cau-hoang-de-da-ta-len-nui-lam-tho-phi-hoang-de-len-goi-cung-khong-ve/chuong-1.html.]

Phí của giời! là phí của giời mà!

Ta càng đánh càng hăng, đá văng tên thái giám đất về phía Diệp Uyển Nhi.

Diệp Uyển Nhi thấy càng ngày càng đến gần nàng, cũng hoảng sợ, định chạy.

cho nàng cơ hội đó, một cú đá bay tới, Diệp Uyển Nhi lập tức bay lên.

Thân thể nàng vẽ một đường cong parabol tuyệt trong trung, rơi xuống bên chân Lục Thành Lâm đang ngang qua.

Khi nam chính Lục Thành Lâm về phía , đang tao nhã thu chân về, ngẩng cằm , vẻ mặt bao nhiêu ngạo mạn bấy nhiêu ngạo mạn.

Thế nên Lục Thành Lâm tức giận, đuổi khỏi cung, lệnh cho dẫn binh trấn giữ biên cương, chiếu chỉ của thì vĩnh viễn về kinh.

Ta lấy tư thế chạy của Tôn Ngộ Không vui vẻ chạy khỏi hoàng cung, sợ đổi ý.

Lục Thành Lâm , cái bệnh chung của tất cả nam chính.

Hắn quá tự tin, tự tin đến mù quáng.

Hắn nghĩ rằng đuổi Thịnh Nguyên Như khỏi hoàng cung là sự trừng phạt lớn nhất đối với nàng.

Hắn nghĩ rằng Thịnh Nguyên Như vẫn yêu sâu sắc chắc chắn sẽ ngoan ngoãn trấn thủ biên cương, nỗ lực lập công, chỉ để nàng thêm một .

Nếu là Thịnh Nguyên Như đây, chừng thật sự sẽ như .

bây giờ, hừ hừ...

Đêm đó, chạy về Thịnh phủ, gấp rút kiểm kê tài sản, triệu tập Thịnh gia quân.

Nhân lúc trời sáng, dẫn theo binh mã hùng hậu rời khỏi kinh thành.

Phó tướng Thịnh Chu cưỡi ngựa bên cạnh , nhíu mày, lén lút , thở dài thườn thượt.

Ta ngắm những ngọn núi gần đó, : "Muốn gì thì ."

Thịnh Chu suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhịn nữa: "Thiếu chủ, mạt tướng chỉ là thấy Thịnh gia đáng!"

"Thịnh gia vì giang sơn của Lục gia mà xông pha lửa đạn, từ nan, nếu Thịnh gia, ngai vàng của bọn họ thể vững như ?"

"Hoàng thượng dựa cái gì mà đối xử với như ?"

Ta thu tầm mắt , đầu một cái.

Thịnh Chu ngây , cúi đầu: "Mạt tướng thất ngôn."

"Thất ngôn cái gì?" Ta tên da đen dễ mặt, nhịn vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của : "Ngươi sai."

"Thịnh gia quả thật uất ức."

Ta chỉ ngọn núi phía : "Ngươi thấy chỗ đó thế nào?"

Thịnh Chu nhíu mày : "Địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công."

"Tốt, chúng đến đó."

Thịnh Chu hiểu: "A? Đến đó gì?"

Ta nhe răng : "Chiếm núi xưng vương."

Thịnh gia quân đàn áp quá lâu, oán khí tích tụ còn nặng hơn cả quỷ.

Thế nên khi điều , gần như là một tiếng hô vạn hưởng ứng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận