Bạn Trai Nhận Được Việc Tốt Liền Trở Mặt
5
“Bác ơi, tôi thấy Dương Hân không phải như bác nói đâu. Bình thường cô ấy tính cách rất tốt, biết điều, lại rộng rãi, thường xuyên mời bọn tôi ăn uống mà.”
“Đúng vậy, yêu đương thì việc con trai chi tiêu một chút là chuyện hết sức bình thường. Bác thử nói xem, Dương Hân đã lừa tiền con trai bác thế nào?”
Thấy có đồng nghiệp nhiệt tình đứng ra bênh vực tôi, sắc mặt mẹ Chu Hằng lập tức đen lại. Bà ta đảo mắt một cái, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ:
“Các người không biết đâu, con bé Dương Hân này không phải người tốt lành gì. Còn trẻ mà đã rất giỏi dụ đàn ông tiêu tiền!”
Sau đó, bà ta bất ngờ lấy từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lật từng trang rồi cao giọng đọc.
“Ngày 8 tháng 5, Dương Hân thèm ăn, bắt con trai tôi mời ăn ốc xào cay, hết 16 tệ!
“Ngày 21 tháng 7, Dương Hân nói khát nước, bắt con trai tôi mời uống trà sữa. Uống cái gì mà Mật Tuyết Thành, hết 8 tệ! Dương Hân, tôi hỏi cô, nhà cô không có nước lọc hay sao? Một cốc đồ uống quái quỷ gì mà hết tận 8 tệ?”
Tôi sững sờ, trong đầu quả thực lóe lên ký ức về chuyện này.
Lúc đó, trời nắng như đổ lửa, Chu Hằng nói muốn dẫn tôi đi dạo công viên. Đi bộ một hồi lâu, tôi vừa khát vừa mệt, liền đề nghị uống một cốc nước giải khát để nghỉ ngơi.
Chu Hằng chỉ vào hai cửa hàng cạnh nhau ven đường hỏi tôi muốn uống gì. Tôi liếc mắt nhìn qua, một cửa hàng là Hi Tea, cửa còn lại là Mật Tuyết Thành.
Thậm chí tôi còn tự cho rằng mình đang tiết kiệm cho anh ta, chỉ tay vào Mật Tuyết Thành nói:
“Uống cái này là được rồi.”
Nhớ lại lúc đó, đúng là khi thấy tôi chọn Mật Tuyết Thành, nét mặt Chu Hằng lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Ngày 16 tháng 11, sinh nhật Dương Hân, con trai tôi tặng một đôi găng tay bông, tốn 29,9 tệ.
“Ngày 24 tháng 12, Dương Hân đòi tổ chức gì mà lễ Giáng Sinh, còn nhận từ con trai tôi hai bao lì xì! Một bao 5,2 tệ, một bao 13,14 tệ!”
...
Bà ta càng lật sổ càng hăng, giọng nói càng cao, nước bọt b.ắ.n tứ tung.
“Yêu đương ba năm, tổng cộng đã tiêu hết 752,8 tệ cho Dương Hân! Dương Hân, cô nhận hay không nhận cái số tiền này? Tôi đều ghi lại rõ ràng từng khoản một.
“Không chỉ phải trả, mà còn phải trả cả tiền lãi! Giấy trắng mực đen, đừng hòng chối cãi.”
Các đồng nghiệp xung quanh nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà đồng loạt cười phá lên.
Tôi nhất thời không biết nên phản bác thế nào, chỉ đành nhìn sang Chu Hằng, người đang xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
“Chu Hằng, anh bị bệnh à? Một cốc trà sữa mà anh cũng ghi sổ sao?”
Chu Hằng lúng túng, vội vàng giơ tay kéo mẹ mình: