Bạn Trai Nhận Được Việc Tốt Liền Trở Mặt
2
Sắc mặt tôi từng chút, từng chút nhạt đi, cuối cùng trở nên xám ngoét. Tôi lạnh lùng nói:
“Vậy thì chúng ta dừng ở đây thôi.”
Chu Hằng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi: “Em nói gì vậy, Hân Hân?”
“Tôi nói, đạo bất đồng bất tương vi mưu.”
Tôi thu dọn giấy tờ mang theo để chuẩn bị đăng ký kết hôn, rồi ném luôn chiếc bánh kem nhỏ đã xách cả ngày vào thùng rác:
“Chia tay đi.”
“Không—Hân Hân, đừng đi!”
Anh ấy theo phản xạ đưa tay giữ tôi lại.
Mẹ anh ấy lại hừ lạnh một tiếng: “Con trai, để nó đi. Hôm nay nó bước ra khỏi cánh cửa này, sau này có khóc lóc cầu xin, cũng đừng mơ gả vào nhà họ Chu chúng ta nữa.”
“Con bây giờ là người của công ty lớn, tương lai sáng lạn, còn sợ không tìm được vợ tốt sao? Ai không biết nhìn người thì để nó hối hận đi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào Chu Hằng, ánh mắt anh ấy mờ mịt, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi thu tay lại.
Tôi thở dài một hơi thật dài, xoay người rời đi.
2
Chuyện xảy ra hôm nay khiến tôi cảm thấy rất buồn. Nhưng điều nhiều hơn cả là sự thất vọng đối với Chu Hằng.
Tôi và Chu Hằng bên nhau ba năm. Mối quan hệ này không thể nói là quá nồng nhiệt hay dữ dội, nhưng ít nhất trong mắt tôi, đó cũng là tình cảm chân thành.
Năm cuối đại học, anh ấy rụt rè tỏ tình với tôi, nói rằng sau này sẽ đối xử tốt với tôi cả đời. Khuôn mặt ngượng ngùng của anh ấy lúc đó đầy vẻ nghiêm túc.
Hoàn cảnh gia đình anh ấy không tốt, thậm chí có thể nói là khó khăn.
Bố là công nhân bình thường, mẹ làm nội trợ nhiều năm, phía trên còn có một người anh trai.
Anh trai không đỗ đại học, lập gia đình từ sớm, cũng không có công việc đàng hoàng. Nghe nói ban đầu anh ấy từng đi giao hàng, sau đó thấy giao hàng quá mệt, hiện tại làm nhân viên trông coi cửa hàng cho người thân.
Chu Hằng được xem là một trong số ít những người trẻ trong gia đình lớn của họ thi đỗ đại học tốt, vì vậy anh ấy luôn là niềm tự hào của mẹ. Đặc biệt là giờ đây, khi anh ấy nhận được lời mời từ một công ty lớn trong ngành, điều này khiến mẹ anh ấy đi đứng như có gió, lưng thẳng tắp, giọng nói cũng dõng dạc hơn thường ngày.
Nhưng tôi không ngờ rằng, sau khi nhận được lời mời, không chỉ mẹ anh ấy thay đổi thái độ mà cả anh ấy cũng như biến thành một con người khác.
Khi còn học đại học, anh ấy không đủ tiền sinh hoạt, thường xuyên phải làm thêm ở khắp nơi sau giờ học, cuộc sống lúc nào cũng eo hẹp.
Tôi liền lấy tiền sinh hoạt của mình, cùng anh ấy chia sẻ.