Bạn Trai Hám Tài

Chương 7

13.

Tô Trạch luống cuống.

 

“Hân Như, em mau liên lạc với ông nội em đi. Nhờ ông ấy giải quyết chuyện này với.”

 

Lý Hân Như tức giận trừng Tô Trạch một cái, không lên tiếng

 

Tôi nhàn nhã đứng chờ, dù là ông nội Lý Hân Như đến tôi cũng không sợ.

 

Nhân tiện, tôi có thể hỏi vị hiệu trưởng này thử, trường học có phải do nhà ông ta điều hành không?

 

Dám để cháu gái mình làm bậy trong trường như vậy.

 

Trường do nhà tôi thành lập, tôi còn chưa tùy hứng đến thế.

 

Khoảng mười phút sau, giáo viên chủ nhiệm chạy tới nơi.

 

Nghe giá trị chiếc xe đạp của tôi, thầy ấy cũng trợn tròn mắt.

 

“Số tiền quá lớn, chuyện này tôi không giải quyết được. Các em theo tôi về văn phòng, tôi sẽ liên lạc phụ huynh của các em tới giải quyết."

 

Trong văn phòng, tôi đưa cho giáo viên chủ nhiệm video ghi hình.

 

Đối mặt với bằng chứng rõ ràng, sắc mặt Tô Trạch cực kỳ tệ hại, muốn phủi sạch liên quan.

 

“Thầy Trần, chuyện này không liên quan đến em. Tất cả là do Hân Như ép em làm, tôi cũng không còn cách nào."

 

Lý Hân Như nghe Tô Trạch nói vậy, tức muốn nhảy lên.

 

“Rõ ràng người ra tay là anh, giờ muốn phủi sạch hả?"

 

“Em không bảo thì tôi có thể làm sao?” Tô Trạch tức giận phản bác.

 

Số tiền lớn như vậy, nhà anh ta lại nghèo, đương nhiên sợ khoản bồi thường này sẽ rơi lên người mình.

 

"Tôi bảo anh đi c.h.ế.t sao anh không đi? Rõ ràng là tự anh ra tay, tôi có cầm d.a.o ép anh không?"

 

Tôi đứng bên cạnh nhìn hai người cắn nhau, cảnh tượng cực kỳ buồn cười.

 

Xem ra, tôi còn phải cảm ơn cô bạn Lý Hân Như này nha.

 

Nếu không phải cô ta gỡ mìn thay tôi, tôi sẽ không biết được khuôn mặt thật của tên cặn bã Tô Trạch.

 

Đại nạn ập xuống đầu, đường ai nấy bay, anh ta còn nhân tiện đạp đối phương một cước.

 

Tô Trạch bị dồn vào đường cùng, anh ta la lên:

 

“Thầy Trần, em nghe lời cô ấy là vì ông nội cô ấy là hiệu trưởng. Nếu em không nghe lời, cô ấy sẽ bảo ông nội đuổi học em, thầy bảo em phải làm sao?”

 

Nghe anh ta nói vậy, giáo viên chủ nhiệm nhíu mày. Rõ ràng, ông ta cũng ái ngại ông nội của Lý Hân Như.

 

14.

Giáo viên chủ nhiệm hỏi tôi: “Phụ huynh của em sắp đến chưa?”

 

Tôi gật đầu. 

 

Tôi vừa nhận được điện thoại của ba, ông ấy đang trên đường tới.

 

Giáo viện lại nhìn sang Lý Hân Như: “Còn em thì sao?”

 

“Ông em không rảnh, ông ấy bận rộn như thế sao có thời gian quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt như này.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận