Bạn Trai Hám Tài

Chương 5

9.

Tôi đúng là kinh ngạc đến ngây người với sự trơ mặt của Tô Trạch.

 

Mạch não của một số người đúng là người bình thường không thể nào hiểu được.

 

Tôi cười lạnh: “Anh nói không sai, đúng là tôi phải tìm anh.”

 

Tôi còn không tìm anh ta tính sổ, anh ta đã tự mình tìm đến.

 

“Là anh giúp Lý Hân Như ăn cắp tác phẩm của tôi đúng không?”

 

Trước đây, máy tính của tôi có vấn đề, tôi nhờ Tô Trạch sửa giúp, anh ta đã cài phần mềm điều khiển từ xa vào máy của tôi.

 

Chỉ cần nhập mã kết nối cho anh ta là có thể dễ dàng điều khiển máy tính của tôi.

 

Tô Trạch thẳng thắn thừa nhận.

 

“Lúc em sáng tác chúng ta chưa chia tay mà. Nếu chưa chia tay thì chính là tài sản chung, anh cũng cho em không ít ý tưởng, chẳng lẽ tác phẩm đó không nên coi như một phần của anh sao? Anh lấy đồ của mình thì có gì sai?"

 

Mặt anh ta dày đến sợ.

 

Lúc tôi sáng tác, chỉ hỏi Tô Trạch vài vấn đề râu ria.

 

Hai người yêu nhau trò chuyện tán gẫu rất bình thường, sao tác phẩm của tôi lại biến thành một nửa của anh ta rồi?

 

Vậy lúc tôi mua nhà, môi giới dẫn tôi đi xem nhà, vậy có phải nhà của tôi cũng có một nửa của môi giới không?

 

“Logic cướp bóc của anh đúng là làm tôi khâm phục rồi.”

 

Tô Trạch trước mắt khiến tôi cực kỳ xa lạ, sao anh ta lại thành ra thế này.

 

Trước kia xem như mắt tôi mù, bây giờ tôi không muốn tính toán với loại người này nữa.

 

Tôi chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Tô Trạch cản lại.

 

Anh ta dùng giọng gần như ra lệnh nói với tôi:

 

“Lâm Viện, giờ em lập tức đi gặp giáo viên chủ nhiệm nói rõ đi. Nói với giáo viên thực ra đây là tác phẩm chung của em với Lý Hân Như, thêm tên cô ấy vào tác phẩm chung. Như thế em có thể giữ được điểm số, Hân Như cũng có điểm, không phải ai cũng vui vẻ sao?”

 

Ai cũng vui vẻ cái qq!!!

 

Nhân lúc Tô Trạch không để ý, tôi nhấc chân đạp anh ta một cái.

 

Có lẽ tôi dùng sức quá mạnh, Tô Trạch lảo đảo lui về sau, không đứng vững, trực tiếp ngã xuống đất.

 

Tôi nhân cơ hội lao lên đạp thêm vài cước.

 

Tô Trạch chưa từng thấy bộ dạng hung ác đó của tôi, ngẩn người quên phản ứng.

 

Tôi muốn đánh tên cặn bã này từ lâu rồi, dám phản bội tôi à?

 

Tưởng tôi không biết giận hả, tôi dùng hết sức đá mấy cái.

 

Ra tay quá mạnh khiến cả người tôi run lên.

 

Nghe thấy tiếng la thảm thiết của Tô Trạch tôi mới hả giận.

 

“Sau này đừng làm tôi thấy ghê tởm nữa, bằng không, gặp lần nào tôi sẽ đánh lần đấy."

 

10.

Tôi và Lý Hân Như xem như hoàn toàn kết thù.

 

Cô ta liên kết với hai bạn cùng phòng khác trong ký túc cô lập tôi, tôi chẳng thèm bận tâm, dù sao tôi cũng thích yên tĩnh.

 

Chỉ lúc cô ta không có trong phòng, bạn cùng phòng mới dám nói chuyện với tôi.

 

Chiều hôm đó, tôi vừa về ký túc xá, Bình Bình lập tức chạy đến trước mặt tôi, nói nhỏ:

 

“Viện Viện, cậu mau lên diễn đàn trường xem đi.”

 

Thấy cô ấy gấp gáp như vậy, trong lòng tôi có dự cảm chắc chắn có chuyện xảy ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận