Bạn Trai Hám Tài

Chương 4

7.

Tôi mang bản lưu trữ bước vào văn phòng của trưởng khoa, đặt bảng điểm cuối kỳ của mình lên bàn ông ấy.

 

Trình bày rõ chuyện của mình, và cả chuyện Lý Hân Như đánh cắp tác phẩm của mình.

 

Thầy ấy dường như rất bận, liên tục xử lý công việc trên máy tính, thậm chí không nhìn tôi lấy một cái.

 

“Em muốn chứng minh những chuyện kiểu này, tìm giáo viên bộ môn của em đi, tìm tôi làm gì?”

 

Tôi chậm rãi nói: “Trưởng khoa, ba em là Lâm Xương Bình, tháng trước thầy còn đến nhà em."

 

Có lẽ giáo viên bộ môn không biết ba tôi, nhưng trưởng khoa thì chắc chắn biết.

 

Lần này, trưởng khoa lập tức đổi sắc mặt, ngừng việc trong tay, chủ động mời tôi ngồi xuống nói chuyện.

 

“Em nói có chứng cứ, rốt cuộc đã có chuyện gì? Chuyện thế này tuyệt đối không thể để xảy ra ở một ngôi trường xuất sắc như chúng ta.”

 

Tôi đưa bản lưu trữ cho ông ấy, bên trong là chứng cứ tôi đã thu thập.

 

Lý Hân Như, người phụ nữ ngu ngốc đó sao có thể hiểu được ý nghĩa trong tác phẩm của tôi, hơn nữa bản cô ta trộm là bản chưa hoàn thành.

 

Tôi chưa kịp xóa bug cuối đã bị cô ta đánh cắp, đó chính là bằng chứng mấu chốt.

 

Tôi nộp bằng chứng cho trưởng khoa, ông ấy bảo tôi yên tâm giao mọi chuyện cho mình giải quyết.

 

Tôi cũng tiện thể nhắc đến buổi liên hoan lớp tối nay, ông ấy lập tức cầm điện thoại lên, gọi cho giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi.

 

“Dẫn học sinh tên Lý Hân Như lớp thầy đến văn phòng tôi một chuyến.”

 

Sau khi cúp điện thoại, ông ấy nhìn tôi với vẻ nghiêm túc.

 

“Thầy sẽ cho em một câu trả lời, em có thể về trước, có rảnh thì gửi lời hỏi thăm đến ba em thay thầy nhé.”

 

“Cảm ơn trưởng khoa.”

 

Tôi quay người rời đi, khóe môi nhếch lên.

 

Tối nay tôi muốn xem xem, ông nội hiệu trưởng của cô ta có thật sự lợi hại đến mức đảo ngược trắng đen không.

 

8.

Bảy giờ tối, tôi có mặt đúng giờ tại phòng học đa phương tiện.

 

Có lẽ mấy người bạn chơi thân với Lý Hân Như đã được cô ta kể cho chuyện tối nay.

 

Họ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường, lặng lẽ quan sát, bàn luận về tôi.

 

“Nghe nói hôm nay Lâm Viện sẽ quỳ xin lỗi Hân Như, nói đã vu khống cậu ấy ăn cắp đồ.”

 

“Hừm, cậu ta bị chứng vọng tưởng đấy mà. Hân Như là cháu của hiệu trưởng, xuất thân danh giá, sao có thể ăn cắp đồ của cậu ta được.”

 

“Ỷ vào khuôn mặt đẹp mà kiêu ngạo cơ, giờ bị dạy cho một bài học rồi.”

 

...

 

Những lời khó nghe đó đều đến từ nhóm bạn gái thân thường xuyên nâng chân th.ối của Lý Hân Như.

 

Hiện giờ trong lớp không ai không biết ông nội của Lý Hân Như là hiệu trưởng.

 

Mặc dù miệng cô ta nói phải khiêm tốn, nhưng người xung quanh cô ta lại càng ngày càng phách lối hơn.

 

Hận không thể dán mấy chữ "cháu của hiệu trưởng" lên đầu cô ta.

 

Tôi thật sự không hiểu, tôi chưa từng đắc tội Lý Hân Như, tại sao cô ta lại đột nhiên nhằm vào tôi.

 

Sau đó, từ chỗ Bình Bình, tôi cuối cùng biết được chân tướng.

 

Là vì khoảng thời gian trước trong diễn đàn trường tổ chức bầu chọn hoa khôi trường, tôi vốn không tham gia, không biết là ai dán ảnh của tôi lên.

 

Cuối cùng tôi dành được số phiếu áp đảo Lý Hân Như vẫn luôn dẫn đầu trước đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận