Ta cùng Giang Nghiễn Sâm , đành buông chiếc bàn toán đang gẩy đến đoạn náo nhiệt, mở cửa bước .
Chỉ thấy Cố Vãn Anh tóc tai rũ rượi, hai mắt sưng đỏ, còn chút dáng vẻ ung dung tự tại như hôm . Nàng mắt đỏ hoe, giận dữ chất vấn:
— “Các ngươi là nhất định đẩy chúng đến đường cùng ?!”
Giang Nghiễn Lễ cũng bước gấp theo , ánh mắt đầy phẫn uất, đảo qua và Giang Nghiễn Sâm:
— “Bảo Châu! Ta nàng ghen ghét Vãn Anh, phá hỏng hôn sự của chúng , nhưng cũng đến mức vì thế mà đoạt phận hoàng thương của nhà họ Cố!”
— “Ta nhiều ! Ta và Vãn Anh hề tư tình nam nữ! Chỉ cần nàng bằng lòng, thể buông bỏ tất cả để cùng nàng cao chạy xa bay! Vì nàng cứ buông tha cho Vãn Anh?!”
Có lẽ là do đang gảy dở bàn toán mà ngắt giữa chừng nên lòng phần bực dọc, cũng thể là bệnh "dị ứng với ngu xuẩn" tái phát.
Ta nhịn nổi, tát thẳng một cái mặt Giang Nghiễn Lễ:
— “Im miệng!”
— “Nếu đầu ngươi nước, thì lộn ngược cho chảy bớt ! Giang Nghiễn Lễ, cho rõ đây! Thân phận hoàng thương của Trần gia — thể mất! Từ ngày ngươi vô cớ đổi ngạch hoàng thương, giữa và ngươi liền còn nửa phần tình nghĩa!”
— “Ngươi yêu ai, yêu ai — thì liên quan gì tới ?”
— “Giang gia thể thiếu bạc của Trần gia, cũng như Trần gia cần sự chống lưng của Giang gia. Đạo lý đơn giản như , nếu ngươi cũng hiểu nổi, khuyên nên về quê giữ mồ giữ mả , tránh khỏi ngày gây hoạ, vạ lây cả phủ!”
Giang Nghiễn Lễ như giáng thêm một đòn sét nữa, thì thào như mất hồn:
— “Nàng… từng yêu ? Hóa nàng ở bên , cũng chỉ vì hôn sự hai nhà?”
Ta chỉ thấy mệt mỏi vô cùng.
Một nữa thầm cảm tạ trời đất — may mắn , lấy chồng là kẻ hồ đồ như Giang Nghiễn Lễ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Sau màn náo loạn , Giang Nghiễn Lễ dường như cuối cùng cũng nhận bản ngu dại đến mức nào khi xem thường danh vị hoàng thương, nên im lặng tiếng một thời gian dài.
Trái , phụ của Cố Vãn Anh ngày ngày đến cổng Giang phủ mắng chửi om sòm, rằng Giang Nghiễn Lễ lấy phận hoàng thương sính lễ, nay cưới con gái nhà xong lật lọng.
Hàng ngày đều ầm ĩ khó coi.
Những trò náo nhiệt , phần lớn đều là mỗi sáng khi giúp chải đầu, Linh Lang hớn hở kể từng chi tiết.
Thật đến khi tự tiếp quản xưởng thêu, mới hiểu vì mấy năm nay phụ luôn vùi trong thư phòng.
Kẻ cạnh tranh bày mưu hãm hại, đối tác thì đ.â.m lưng, đơn hàng nếu giao đúng hạn thì bồi thường bạc kếch xù.
Chưa kể còn lặng lẽ một tiếng động, chuyển bạc đến tay Ngũ hoàng tử.
Ngày ngày đều là đầu tắt mặt tối, thật sự còn sức mà quản những chuyện gà bay chó sủa ngoài cửa phủ.
Về phần Giang Nghiễn Sâm, e rằng cũng chẳng nhàn rỗi gì — nếu , đêm xuống hẳn cũng chẳng lấy sức mà đòi hỏi mãnh liệt đến thế, như thể mượn cơ thể mà phát tiết hết thảy u uất trong lòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-chau-phu/7.html.]
10
May mà, bao nỗ lực cũng uổng phí.
Dưới sự vận hành của nhà họ Giang tại kinh thành và thế lực Ngũ hoàng tử, việc phủ họ Trần ở kinh thành mua quan bán tước, tham ô hối lộ lật tẩy.
Hoàng thượng nổi trận lôi đình, bộ nam đinh họ Trần tống đại lao, nữ quyến thì trục xuất khỏi hầu phủ.
Họ Trần vốn là tai mắt của Đức phi và Tam hoàng tử ở ngoài cung, Trần gia sụp đổ, thế cục đổi dời, Quý phi và Ngũ hoàng tử càng sủng tín trong mắt thiên tử.
Đặc biệt là tế trời , hoàng thượng thể kham nổi, chính Ngũ hoàng tử là chủ trì đại lễ.
Đường thúc phụ bí mật truyền thư, chậm nhất là nửa tháng, chúng ắt thể một bước thành công.
Thế nhưng đúng thời điểm then chốt , Giang Nghiễn Lễ đột nhiên mất tích.
Giang lão phu nhân môi mím chặt, mặt trầm như nước:
— “Những ngày gần đây uể oải chán chường, tuy hận ngu dại, nhưng dù cũng là cháu đích nuôi nấng, nên cũng dung túng đôi phần.”
— “Chẳng ngờ, lén lút thư phòng , còn trộm thứ giữ đường lui.”
Nghe đến đây, lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh rịn lưng, hai chân cũng bất giác run lên:
— “Lão phu nhân ‘đường lui’… chẳng lẽ là chỉ những thư từ liên hệ mấy năm nay ?”
Giang lão phu nhân khựng một chốc, mới nặng nề gật đầu.
Trên gương mặt giờ luôn ung dung của Giang Nghiễn Sâm, đầu xuất hiện vẻ khiếp sợ:
— “Tổ mẫu! Đó đều là chứng cứ phạm tội! Người giữ gì?”
Ta cũng kìm mà thở dài, ánh mắt giao cùng Giang lão phu nhân giữa trung.
Nếu như ở vị trí của bà, tất sẽ nhiều hơn cả bà!
Đường thúc phụ tuy là đồng khí liên chi với Giang phủ, nhưng đạo lý “thỏ c.h.ế.t chó nấu”, “chim hết cung tàn” — há hiểu?
Là chủ mẫu Giang gia, Giang lão phu nhân đương nhiên giữ cho vài phần vốn liếng phòng !
Chỉ là ai mà ngờ , đứa cháu ruột do bà tự tay nuôi dạy ngu xuẩn đến !
Khi áp giải tới tra hỏi, Cố Vãn Anh phá lên như điên, mặc cho lão phu nhân hỏi tới thế nào, nàng chỉ một câu:
— “Không cho sống yên, thì đừng ai mơ sống ! Cùng hủy diệt !”
Giang Nghiễn Lễ tuy ngu xuẩn đến đáng phẫn nộ, nhưng nếu giật dây, tin điên đến mức .