“Hả!?” – Hai đồng thanh thốt lên, mặt mày thể tin nổi: “Buổi tối? Vì chọn buổi tối!?”
Nếu ban nãy Úc Dạ Bạc dẫn cả nhóm trốn thoát khỏi móng vuốt con nữ quỷ, lẽ giờ trán bọn họ dán nguyên hàng chữ "???" chấm hỏi.
Ban ngày dù cũng chút kiêng kỵ, buổi tối mới thật sự là thời khắc của quỷ. Khi , con bé thể rời phòng 804, lang thang khắp hành lang như ma đói. Lúc mà còn mò lên tầng 8 chẳng khác nào tự dưng lao đầu miệng cọp – chắc đến phòng kéo giò lên chầu tổ tiên .
“Chính vì buổi tối nó sẽ rời khỏi phòng, chúng mới cơ hội.”
Úc Dạ Bạc dậy. Ánh nến lay động hắt lên gương mặt , xua tan bóng tối lờ mờ. Trong chớp mắt, gương mặt vốn ôn hòa như thiếu niên nhà bên bỗng hiện vẻ sắc bén, điềm tĩnh đến mức khiến nghẹn họng – kiểu “quỷ cũng liếc ”.
“Lúc con bé rời phòng, chúng sẽ tranh thủ lên 804 tìm manh mối.”
“ nó lúc nào?” Đổng Hạo mới nửa câu thì Phương Phương sáng mắt như ngộ đạo.
“Từ từ từ! !!”
Cô nàng phấn khích đến mức đập tay lên tường: “Nhìn đèn! Cứ đèn hành lang! Đèn tắt ở tầng nào thì con bé đang ở tầng đó!”
Đổng Hạo bĩu môi: “ tốc độ nó cũng khá nhanh đấy. Nhỡ đang mò lên mà nó thì kịp phản ứng? Với thế thì động quá.”
Cũng đúng. Vả lỡ đêm nay con bé hứng lên ở lì trong phòng thì ?
Úc Dạ Bạc chậm rãi , giọng bình tĩnh đến lạnh sống lưng:
“Mọi quên ? Quỷ nhỏ quy luật hoạt động. Ban ngày ở trong phòng, buổi tối sẽ tìm nơi ánh sáng và tiếng động – chắc đây là cơ chế trò chơi đặt .”
Lời như đang phân tích game livestream, nhả từng chữ rõ ràng mạch lạc, vội vàng mà khiến dám chen lời.
“Hơn nữa, nếu đoán sai, trí tuệ con bé... cao lắm.”
Câu nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng ai cũng hiểu rõ: Thiểu năng.
“Ban nãy nó phòng qua mắt mèo, thể ánh nến thu hút. khi ánh sáng che , nó liền bỏ . Điều đó chứng tỏ – chỉ cần nó thấy ánh sáng thì mặc định là .”
Úc Dạ Bạc hờ hững tiếp: “Lúc phá cửa cũng chẳng thấy nó tí logic nào, cứ đ.â.m bừa, chứng minh nó thói quen dùng não.”
Đổng Hạo và Phương Phương: “...”
Trí tuệ NPC cấp thấp xác nhận.
“Vì , chúng thể lợi dụng những đặc điểm đó để kiểm soát phạm vi hoạt động của nó.”
Nói đến đây, Úc Dạ Bạc liếc mắt hai vẫn đang ngơ , đành nhấn mạnh thêm:
“Ánh sáng và tiếng động là thứ chúng thể chủ động tạo . Nói đơn giản, kế điệu hổ ly sơn. Hiểu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/app-tro-choi-kinh-di-vo-han/11.html.]
Mộng Vân Thường
Lúc , hai mới tỉnh ngộ như thể lên mạng Wi-Fi:
“Ý là… tạo tiếng động dụ con bé chỗ khác, thừa cơ lẻn lên?”
“ thế. Bà Lý từng : chỉ âm thanh lớn hoặc ánh sáng mạnh mới khiến quỷ nhỏ thu hút. Giờ chúng trong phòng chuyện thoải mái, cả. đoán giới hạn kích hoạt là khi sáng đèn cảm ứng ngoài hành lang.”
Nói đoạn, Úc Dạ Bạc vô thức dùng đầu ngón tay mân mê môi – thói quen suy nghĩ quen thuộc khiến cả Phương Phương đỏ mặt (dù đang sợ chết).
Tóm : sáng đèn – phát hiện.
Phương Phương vẫn an tâm, giọng run run: “… nhỡ phát hiện thì ? chạy nhanh như mấy …”
Đổng Hạo vội vàng an ủi: “Yên tâm , tốc độ con bé đó nhanh . Ngay cả Úc ca nó còn đuổi kịp nữa là...”
Úc Dạ Bạc: ???
Khoan. Cái gì cơ? Không đuổi kịp ?
Này! Anh bạn! tuy là trạch nam chính hiệu nhưng cũng ăn hết cơm nhà mà chê dữ ?
Úc Dạ Bạc hiệu bằng cằm:
“Phương Phương, lát nữa xuống , nhớ tín hiệu từ ban công. Thấy ánh đèn pin nhấp nháy thì các cô tạo tiếng động dụ nữ quỷ xuống tầng một. Tìm cách giữ chân nó , đừng để nó rời .”
Đổng Hạo lập tức "á" một tiếng thảm thiết:
“Chỉ… chỉ hai lên hả?”
Vẻ mặt hiện rõ một chữ “KHÔNG ỔN”, như thể nhớ điều tối kỵ của phim kinh dị: chia nhóm = xác định ngắm gà khỏa .
Úc Dạ Bạc liếc , mặt dửng dưng như chuyện thời tiết: “Ờ.”
“………”
Đổng Hạo câm nín. Có lẽ đây chính là cảm giác "tự đào hố chôn " trong truyền thuyết.
Úc Dạ Bạc lúc mới thản nhiên lên tiếng:
“Làm việc càng ít càng . Ít thì đỡ phạm . Ồn ào kéo theo hậu quả, mà hậu quả thì… hình dạng giống như thiêu da, m.á.u me be bét.”
Nghe cứ như thể lên tầng tám tìm sữa uống, tìm xác cô bé giết.
Và kỳ lạ , chính cái vẻ điềm tĩnh đến lạnh lẽo đó khiến khác cũng thấy bình tĩnh theo. Kiểu như "ừ, ừ lý… c.h.ế.t một sẽ sạch sẽ hơn…"
Phương Phương ngẩng mặt, hai mắt sáng lấp lánh:
“Anh Úc , thông minh ? Chưa gì đoán quy tắc trò chơi. Mà sợ hả? Người thì xỉu tới nơi …”