Úc Dạ Bạc một thói quen khá kỳ lạ: mỗi khi đắm chìm trong suy nghĩ, áp ngón tay lên môi, vô thức cắn nhẹ đốt thứ hai của ngón trỏ tay .
Đau. cũng nhờ đau mà đầu óc từ lộn xộn dần trở nên rõ ràng hơn. Một lát , ngón tay thon dài rời khỏi miệng, để hai dấu răng đỏ ửng nổi bật làn da trắng xanh như thiếu nắng của .
Cậu tòa nhà xám đen, ngước lên . Trong đầu khỏi tua cảnh các căn hộ đồng loạt tắt đèn tối qua. Không ngẫu nhiên. Họ chắc chắn chuyện gì đó.
“Mai tụi hỏi thử mấy hộ dân ở đây.” Úc Dạ Bạc tắt màn hình điện thoại, nhét túi quần một cách gọn gàng.
“ mà…” Nghê Ninh siết chặt áo khoác, giọng run run, “Tối nay ? Không khỏi đây , chẳng lẽ ngủ ngoài hả?!”
“Chỗ ” chính là sân bên ngoài tòa nhà . Nghê Ninh thà ôm cột đèn ngủ còn hơn chui trong đó. Trời may mắn đang hè, quá lạnh, chỉ điều muỗi thì đông như quân Nguyên. Mới vài phút đèn đường mà cô gãi sướt da.
“Còn… đứa bé , chắc nữa ha?” Nghê Ninh lấm lét hỏi, mắt láo liên.
Chuyện ai mà dám chắc. Phạm vi trò chơi vẫn bao trùm cả tòa nhà lẫn sân mặt. Nhiệm vụ kinh dị rõ con bé chỉ ở trong nhà?
Như để đáp nỗi lo của cô, một cơn gió mát rợn thổi qua. Đèn đường chập chờn. Rồi—
“AAAAHHH!!!” Một tiếng thét chói tai vang lên từ tầng cùng.
“ĐM, mày là ai?! Cứu! Cứu với! Có ai ?!”
“Thả tao ! Đừng đến gần! ĐỪNG ĐẾN GẦN!! AAAAHHHH!”
“Xin cô… sai … tha cho với…!!”
Âm thanh vang dội trong đêm yên tĩnh mà nổi da gà. Trong nháy mắt, bộ đèn cảm ứng từ tầng một đến tầng bảy đồng loạt sáng trưng. Cảm giác như thứ gì đó… khủng khiếp đang xảy .
Cửa sắt lầu "két" một tiếng rợn . Có ai đó đang mở cửa.
Tiếng bước chân vang dội dọc theo cầu thang— chạy như lăn. Một đàn ông trung niên, mặt mày tái mét, đầu bóng lưỡng mồ hôi, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Gã lộn nhào xuống mấy bậc cuối, bẹp đất.
“G... GẶP QUỶ RỒI! CỨU TÔI! CÓ QUỶ! CÓ QUỶ THẬT!!”
Úc Dạ Bạc và Đổng Hạo nghĩ nhiều, nhào tới đỡ gã dậy.
“Có ?! Có thương chỗ nào ?!” Hai cùng hỏi.
Gã túm lấy tay họ như thể túm mạng sống: “Cứu mạng! Cứu !”
Phương Phương đưa khăn giấy nhận : “Anh ơi, chuyện gì xảy đó ?”
Người đàn ông vẫn còn run rẩy chỉ lên lầu: “QUỶ! Có một con quỷ lầu!”
rõ mặt Phương Phương, sắc mặt gã đổi đột ngột. Mặt trắng chuyển xanh, chuyển qua… giận dữ.
“A! Mấy cũng chơi cái Nhiệm vụ kinh dị đó hả?! Tốt! Đi! Theo lên ‘chơi’ c.h.ế.t con khốn !”
…Câu lắm.
“Không chỉ là con ranh con thôi ?! Mặc kệ nó là quỷ, đông thế , chẳng lẽ dập c.h.ế.t nó?!”
Gã chửi lau mồ hôi như chuẩn đánh boss.
Úc Dạ Bạc chau mày, giọng bình tĩnh: “Anh bình tĩnh chút . Ngồi dậy cái .”
Chưa kịp dứt câu, tách, đèn cảm ứng vụt tắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/app-tro-choi-kinh-di-vo-han/07.html.]
Bóng tối nuốt trọn hành lang.
Một cơn gió lạnh như từ âm phủ thổi qua lưng.
Úc Dạ Bạc đầu. Và...
Cô bé.
Mặc váy đỏ.
Đẫm máu.
ĐỨNG SAU LƯNG CẬU TỪ BAO GIỜ?!
Gần đến nỗi chỉ cần cúi đầu là ngửi thấy mùi m.á.u tanh. Khuôn mặt thịt nát m.á.u be bét ngước lên, da, chỉ cơ thịt đỏ au rỉ máu. Đôi mắt tròn to dính chặt lấy eo như nam châm.
Dù là dân chơi hệ m.á.u me lâu năm, Úc Dạ Bạc vẫn cảm thấy tim đập loạn, chân bắt đầu run như sắp hóa thạch tại chỗ.
RẦM!
Người đàn ông trung niên đột nhiên kéo ngược về phía . Gã hét như heo chọc tiết, tay quờ quạng vớ cánh tay đang cầm khăn giấy của Phương Phương!
Phương Phương phòng , kéo ngã sõng soài đất.
“BUÔNG RA! ANH BUÔNG RA CHO TÔI!!” Cô hét lên, bám lấy tay vịn cầu thang, mười ngón tay rách da vì ma sát.
gã cứ bám lấy cô như đỉa đói, gào van xin thứ gì đó trong vô hình tha mạng. Mà rõ ràng nó hứng .
Trong nháy mắt, cả hai một lực nào đó kéo bổng khỏi mặt đất, trượt bóng tối sâu thẳm như nuốt sống.
Tiếng hét của Phương Phương kéo dài tuyệt vọng: “CỨU!! CỨU VỚIIII!!”
“V~ đệt!” Úc Dạ Bạc đầu buột miệng chửi tục, nhấc chân phi lên cầu thang như gắn động cơ. Mỗi bước leo ba bậc.
Đổng Hạo ngớ vài giây, đó la lên: “Này!!” cũng cắm đầu chạy theo.
lên đến lầu ba thì thấy hối hận.
Mộng Vân Thường
Quá tối. Tối đến mức thấy nổi đầu ngón chân. Tay vịn là thứ duy nhất giúp lao đầu xuống đất.
“Tiểu Úc! Úc Dạ Bạc!!”
May Úc Dạ Bạc chạy quá nhanh. Hai bám lên tới tầng bảy. Khi chạm mốc lầu tám, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh. Lạnh như mở cửa tủ đá.
Và…
Im lặng.
Không còn tiếng hét nào cả. Không tiếng rên, tiếng quỷ, cả tiếng thở gấp. Phương Phương – cũng còn âm thanh nào từ cô nữa.
Úc Dạ Bạc dựa vách tường, thở như rút oxy chung với thế giới, lấy điện thoại bật đèn pin.
Ánh sáng lờ mờ chiếu hành lang.
Từ căn hộ 801 đến 806, tất cả đều khóa kín.
Chỉ … 804.
Khẽ mở.