App Trò Chơi Kinh Dị (Vô Hạn)

05

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Úc Dạ Bạc chẳng thèm phản bác, ánh mắt đảo qua hành lang – nơi cửa sổ, gió, chỉ sự yên tĩnh rợn . Cảm giác như tất cả âm thanh đều hút sạch khỏi gian , chỉ còn tiếng nuốt nước bọt của từng .

lúc đó...

“KÉÉÉTTTTT....”

Âm thanh vang lên. Không cần hỏi, ai cũng đó là tiếng gì đó nặng đang kéo lê sàn sắt. Cảm giác như móng tay kim loại đang cào lên dây thần kinh của tất cả bọn họ cùng lúc.

Tiếp theo là—

“Bịch, bịch, bịch...”

Tiếng bước chân. Nhẹ. Nhanh. Từ lầu. Rất nhanh.

đèn cảm ứng thì vẫn im lìm, thèm sáng. Hành lang tối om như thể bóng tối đang cố tình che giấu thứ đang tới.

“Nó... nó bật đèn cảm ứng... nó... đúng ?”

Nghê Ninh thì thào lưng , tiếng run rẩy.

Tiếng bước chân dừng ở… lầu hai.

Cả đám cứng đờ, mắt mở to, dán chặt về phía cầu thang.

Trong gian yên tĩnh đến dị thường, bỗng  mùi tanh nhè nhẹ – mùi kim loại lẫn với thứ gì đó ấm nóng và quen thuộc.

Một dòng chất lỏng đỏ sẫm lặng lẽ chảy từ bậc thang cao, trườn xuống từng bậc như rắn đỏ bò chậm, cuối cùng dừng giữa cầu thang.

Tất cả đều thấy. RẤT RÕ.

Mộng Vân Thường

Không ai dám nhúc nhích.

Phương Phương và Nghê Ninh trốn lưng Đổng Hạo như hai con chuột con chui áo khoác.

Đổng Hạo – mới lúc nãy còn hùng hổ như gấu – giờ nuốt nước bọt “ực” một cái rõ to, gồng lên la lớn:

“Đứa nào!? Đứa nào giả ma giả quỷ thì bước cho ông!!”

Không ai trả lời. Không một tiếng động.

Đổng Hạo hết chịu nổi, lôi điện thoại bật đèn pin.

Luồng sáng chiếu tới chỗ ngoặt cầu thang lầu hai.

Một cô bé.

Cỡ 5–6 tuổi. Mặc váy đỏ, lặng lẽ như búp bê vứt quên. Nếu như… mặt mũi m.á.u me bê bết. Mắt đỏ ngầu như nhúng vũng máu. Đôi mắt xoáy từng , lấy một tia sống.

Phương Phương sắp ngất. Nghê Ninh há miệng nhưng hét tiếng.

Đổng Hạo… hét mà tru:

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA—!!!”

Cả bọn định đầu bỏ chạy thì—RẦM!

Cánh cửa phía họ đóng sập !

“Có quỷ quỷ quỷ—!!”

“Cứu ! Cứu với!!”

Họ lao tới, đập cửa, đạp cửa, hét đến mức tổ tiên cũng thấy. cánh cửa sắt đó giờ đây như hàn c.h.ế.t tường, vững như lời mấy ông bán bảo hiểm.

...

“Bịch... bịch... bịch...”

Tiếng bước chân vang lên. Cô bé mặc váy đỏ bắt đầu  xuống cầu thang. Rất chậm. Mỗi bước một tiếng. nó chẳng khác gì tiếng lưỡi hái tử thần cắm tim.

Chết chắc !!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/app-tro-choi-kinh-di-vo-han/05.html.]

Ngay khi tuyệt vọng lên đến đỉnh, đột nhiên — một giọng vang lên phía họ:

“ĐỨNG IM! Không nhúc nhích!”

 

Tiếng quát to, cũng chẳng gắt, trái lạnh lạnh, nhẹ như gió thoảng – cực dễ chịu. chính cái lạnh khiến cả đám như dội một xô nước đá, sống lưng lạnh toát, mồ hôi túa như mở vòi xả.

Từ trong góc tối, Úc Dạ Bạc quát lên:

“Đổng Hạo, đèn! Chiếu đèn pin qua !”

Đổng Hạo lúc hoảng đến xỉu, não tạm nghỉ hoạt động, nhưng tay chân tự động theo. Cậu run cầm cập xoay đèn về phía cầu thang như cái máy.

Ánh sáng rọi – và ngay khoảnh khắc đó, Úc Dạ Bạc động đậy!

Chàng trai trẻ rằng thò tay túi áo, ánh mắt như gặp ngày tận thế của ba , ... móc điện thoại , giơ lên chụp cái tách.

“Anh… cái gì ?” Phương Phương sững sờ hỏi.

“Lần đầu trong đời thấy quỷ,” Úc Dạ Bạc mặt tỉnh bơ đáp, “ chụp kỷ niệm chứ.”

Nhà tắm tối quá, tính.

Ba : “???”

Cô bé mặc váy đỏ ở giữa cầu thang: “???”

Ngay cả con ma cũng tạm thời quên việc hù dọa, khựng , đôi mắt đen láy hiện lên vẻ… bối rối?

Úc Dạ Bạc bỏ lỡ cơ hội. Nhân lúc “bé ma” còn đang lơ ngơ vì chụp lén, nhào sang bên hai bước, cúi nhặt lên một cái rìu gỉ sét ai vứt ở góc tường – trông y như đồ đạo cụ phim kinh dị. Không nghĩ ngợi, dốc lực vung rìu bổ mạnh chỗ khớp giữa cửa sắt và tường!

Lần “mạnh như trâu”, mà là “mạnh như con đang b.ú sữa gặp trúng kẻ trộm” – cực kỳ quyết liệt.

“RẦM!”

Tiếng kim loại rền lên, vài cái ốc vít bung . Cậu bồi thêm một phát nữa, cánh cửa từ dạng mở bên trái Úc Dạ Bạc “cải tạo” thành kiểu mở bên đúng hơn là… bung luôn cả khung.

“Chạy!!” Cậu hét, thèm đầu, lao đầu tiên.

Mãi đến lúc , ba còn mới hồn, vội vã chạy theo.

Bốn lao khỏi hành lang tối om như ma đuổi, mừng rỡ vì thấy ánh sáng mặt thì…

“BỘP!”

Tất cả cùng lúc đ.â.m cái gì đó vô hình, bật ngược trở như banh đụng nệm lò xo.

Một bức tường trong suốt – chắc là giới hạn bản đồ – chặn ngang cách toà nhà 50 mét. Dường như để chơi khỏi chạy đ.â.m đầu, nó thiết kế “nhân đạo”: mềm mềm, dẻo dẻo, đ.â.m đau nhưng sẽ nảy như đụng tường cao su.

Kỳ quái hơn là… ngay lúc , bên ngoài bức tường vô hình, một ông lão đang dắt chó dạo thong dong bước tới. Chỉ cách họ vài bước chân thôi, nhưng dù bốn hét toáng lên gọi cứu viện, ông lão vẫn như thấy gì.

Chỉ thấy ông giật mạnh dây xích kéo con ch.ó đang sủa ầm ĩ bỏ . Trước khi rời , ông còn đầu tòa nhà một cái, vẻ mặt... hoảng sợ rõ rệt.

Như thể ông nơi thứ gì đó... nên tồn tại.

May mắn , cô bé váy đỏ đuổi theo. Cánh cửa sắt phá lặng lẽ mặt đất, im như từng cuộc chia ly nào.

Phải mất một lúc , ba mới bắt đầu cất tiếng thở. Đổng Hạo vỗ vai Úc Dạ Bạc:

“Tiểu Úc… cao nhất, thử nhảy lên coi với tới đỉnh bức tường ?”

Úc Dạ Bạc đáp. Cậu bệt xuống, lưng dựa “bức tường khí”, thở hổn hển như chạy marathon.

Mặt trắng bệch, môi tái xanh, mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi, dính bệt .

Phải một lúc lâu , mới cất tiếng, thều thào:

sợ… chỉ là… mệt… xỉu…”

Thật đấy, thể lực của tệ lắm, nhảy cao là cái khái niệm tồn tại trong đời .

Bạn cần đăng nhập để bình luận