ÁNH SÁNG VẬN MỆNH CỦA NỮ NHÂN

Chương 4

17.

Phố Yên Chi ở Thanh Châu

Phố Yên Chi ở Thanh Châu, ban ngày lúc nào cũng tĩnh lặng. Các cô nương nơi đây thường tiếp khách vào ban đêm, ban ngày chỉ để nghỉ ngơi.

Nhưng hôm nay, cả con phố bỗng náo nhiệt khác thường. Tiếng pháo nổ vang trời, tiếng trống kèn rộn rã.

Một đội kèn trống từ nha môn đi thẳng tới phố Yên Chi, kéo theo một đám đông dân chúng tò mò.

Đội trống dừng lại trước cửa một kỹ viện. Nha dịch cầm dùi gõ mạnh vào trống, lớn tiếng gọi:

“Diêu An Ninh! Diêu An Ninh!

Lâm Kiều Tuệ! Lâm Kiều Tuệ!”

Cánh cửa lớn "két" một tiếng mở ra, các cô nương ngái ngủ lần lượt bước ra, vừa đẩy nhau vừa cười đùa.

“Ôi trời, có chuyện gì thế này?”

“Chẳng lẽ có vị công tử nào rầm rộ đến chuộc người sao?”

Lời nói không phải không có lý, bởi từ trước đến nay, Thanh Châu chưa từng có trạng nguyên, cũng chưa từng thấy cảnh tượng như thế này.

“Diêu An Ninh là ai?

Lâm Kiều Tuệ là ai?”

Các cô nương bàn tán, nhìn nhau dò hỏi.

Lúc này, Hồng Phất và Lục Tú xuất hiện. Họ đều ngơ ngác.

Cái tên này, từ khi họ bị đẩy vào thân phận nô tỳ, đã không còn ai gọi nữa. Nay nghe lại, cảm giác thật xa lạ, thậm chí có chút không quen.

Dân chúng cũng hào hứng vây quanh, tò mò muốn xem chuyện gì đang diễn ra.

Nha dịch cung kính cười nói:

“Diêu cô nương, Lâm cô nương, đệ đệ hai người là Lý Tinh vừa đỗ trạng nguyên! Ngài ấy phái người đến đón hai người lên kinh thành. Mau chuẩn bị hành lý đi thôi!”

Một câu nói, như sấm nổ giữa trời quang.

Ai?

Ai vừa đỗ trạng nguyên?

Chẳng lẽ là cậu thanh niên ít nói, gầy gò, lạnh lùng – Lý Tinh?

Thật vậy sao? Hắn thực sự đỗ trạng nguyên?

Chuyện này, cả Thanh Châu không ai không biết. Hai cô nương kỹ viện dốc sức nuôi một người đi thi, từ lâu đã trở thành trò cười của cả thành.

Hồng Phất và Lục Tú đều bàng hoàng. Họ phải vịn lấy nhau để đứng vững.

Hồng Phất không tin nổi, run rẩy hỏi:

“Thật sự là đệ đệ ta, Lý Tinh?”

Nha dịch cười đáp:

“Chẳng lẽ còn giả được? Hoàng bảng đã niêm yết, hoàng thượng đích thân ban danh hiệu trạng nguyên, không thể sai đâu!”

Các cô nương trong kỹ viện lúc này như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Họ vội vàng đẩy Hồng Phất và Lục Tú vào trong để chuẩn bị.

"Nhanh lên, nhanh lên! Đứng ngẩn ra làm gì? Mau thu dọn đồ đạc đi!"

"Từ nay về sau, hai người chính là tỷ tỷ của trạng nguyên, không cần làm kỹ nữ nữa."

"Dọn dẹp cho gọn gàng vào."

"Ôi trời! Bộ quần áo này không mặc được nữa."

"Ai đó! Đi ra tiệm may mua vài bộ quần áo đoan trang của con nhà lương thiện đi."

"Cũng đừng ăn mặc quá giản dị, lên kinh thành mà bị người ta coi thường thì sao."

Hồng Phất và Lục Tú ngồi trong phòng, bị mọi người kéo tới thay quần áo, đội trang sức, làm tóc, tất bật chuẩn bị.

Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, chẳng biết từ lúc nào, cả căn phòng bỗng nhiên lặng thinh.

Hai người nhìn nhau, rồi bật khóc.

Thế là cả phòng, từ các tỷ muội đến những người giúp việc, tất cả đều khóc theo.

Họ không nói ra, nhưng trong lòng ai cũng mong Lý Tinh đỗ trạng nguyên.

Mỗi ngày, họ vẫn trốn sau cửa sổ, nhìn cậu thiếu niên rời khỏi kỹ viện, dáng vẻ gầy gò nhưng kiên cường.

Nếu có tỷ muội nào tiếp khách là người biết chữ, họ không nhận tiền, chỉ mong khách chỉ dẫn thêm cho Lý Tinh về văn chương.

Họ muốn cho cả Thanh Châu thấy rằng:

"Kỹ nữ cũng có thể nuôi dạy nên một trạng nguyên."

"Đi thôi, đi nhanh đi.

"Từ nay về sau, hai người không còn là Hồng Phất và Lục Tú nữa.

"Đừng quay đầu lại."

Diêu An Ninh và Lâm Kiều Tuệ khoác tay nhau, đôi mắt đỏ hoe, bước ra khỏi kỹ viện.

Các tỷ muội khác đứng trong cửa, vừa cười vừa khóc, tiễn họ bằng ánh mắt đầy lưu luyến.

Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng họ cũng nhen nhóm một tia hy vọng mơ hồ.

Nếu Diêu An Ninh và Lâm Kiều Tuệ có thể bước ra ngoài, liệu một ngày nào đó, họ cũng có thể làm được không?

Có hy vọng, nghĩa là đã có ánh sáng.

18.

Mười năm nay, nếu hỏi ai là ngôi sao Tử Vi giáng thế, thì không ai khác chính là vị trạng nguyên danh chấn kinh thành năm ấy – Lý Tinh!

Năm đó, chuyện “hắn” có hai người tỷ tỷ ở thanh lâu, lại nuôi dưỡng thành một trạng nguyên, đã làm chấn động thiên hạ. Ngay cả hoàng hậu cũng hạ chỉ khen thưởng, phong cho hai người tỷ tỷ ấy làm cáo mệnh phu nhân.

Mười năm qua, Lý Tinh bước chân vào triều đình, từng bước vững chắc, không biết từ khi nào đã trở thành Tả tướng đương triều.

Từ năm ngoái, hoàng thượng long thể bất an, hoàng hậu buông rèm chấp chính, triều đình bắt đầu xuất hiện những biến động. Lý Tinh luôn đứng về phía hoàng hậu, giúp nàng trừ khử phe đối lập, được mệnh danh là “thanh kiếm sắc bén” của hoàng hậu.

Tuy nhiên, cũng không thiếu những lời đồn đại đầy ác ý:

“Lý Tinh chỉ là một trạng nguyên xuất thân thanh lâu, ngoài việc dựa dẫm vào hoàng hậu thì còn có thể làm gì? Trong kinh thành này, ai coi trọng hắn chứ? Chờ hoàng hậu thất thế, kết cục của hắn chắc chắn sẽ rất thê thảm.”

Dẫu bị bao lời đồn đoán và ghen ghét bủa vây, Lý Tinh vẫn từng bước vững vàng, còn rất trẻ đã đạt đến đỉnh cao quyền lực.

Nhưng có một điều khiến mọi người khó hiểu: Tả tướng đại nhân dung mạo tuấn mỹ, lạnh lùng, vì sao mãi vẫn chưa thành thân?

Có người đồn rằng, Lư Chiêu Chiêu – nữ phú hào mới nổi của kinh thành – chính là ánh trăng sáng trong lòng hắn. Nhưng vì cầu mà không được, nên hắn quyết định cả đời không lấy vợ.

Đối với lời đồn này, tiểu hầu gia ở nơi biên cương chỉ muốn hét lên: “Nói bậy nói bạ! Chờ cuối năm ta về kinh, nhất định sẽ tìm Lư Chiêu Chiêu tính sổ rõ ràng! Rõ ràng là nàng ta tung tin đồn này!”

Tiểu hầu gia ôm bộ quần áo vừa được gửi từ kinh thành đến, trằn trọc không ngủ được.

Hắn nhớ lại đêm ba năm trước, cái đêm mình từ bỏ bút nghiên để ra chiến trường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận