ÁNH SÁNG VẬN MỆNH CỦA NỮ NHÂN
Chương 3
11.
Nương ta là một k.ỹ nữ trong lầu xanh, đợi khách đến mua vui.
Bà đã mang thai ta sau một lần qua lại với cha ta. Trong lầu xanh có một người mù đã sờ bụng bà và nói rằng nếu sinh con trai, chắc chắn sẽ là trạng nguyên.
Cha ta vui mừng, lập tức chuộc mẹ ta ra.
Nhưng tiếc thay, khi sinh con, bà lại sinh ra một tiểu nữ hài.
Vị trí chính thê mà cha ta hứa đã không còn.
Nương và ta bị nhốt trong một căn viện lạnh lẽo, từng ngày cố sống qua.
Đúng vậy, cố sống qua.
Mỗi khi nương ta treo ta lên đánh, ta chỉ nghĩ, không biết cuộc sống này sẽ kéo dài đến khi nào.
Mỗi khi đói bụng đến mức phải đi đào giun trong đất để ăn, ta chỉ nghĩ, nếu như có thể ăn no, thì sống cũng tốt.
Ta không có tên, cứ mơ mơ màng mà lớn lên đến năm tuổi.
Cuối cùng, nương ta không chịu nổi nữa.
Bà đã quyến rũ một thương gia giàu có đi qua tỉnh Thanh Châu.
Trước khi đi, bà châm lửa đốt sạch hai gian viện này.
Nương đã mang đi tất cả tài sản của cha.
Bà kéo ta, một đứa trẻ yếu ớt, cùng nhìn cha ta vật lộn trong ngọn lửa.
Mùi thịt cháy lan ra.
Cha ta kêu la cầu cứu.
Nhưng nương chỉ lạnh lùng cười, không nói một lời.
Khi ông c.h.ế.t hẳn, bà dẫn ta đi.
Nương vứt ta lại trong một con hẻm tối của lầu xanh.
“Cảm ơn ta đi, đã cho con một thân xác này,” nương nói, “Có thân xác này, ít ra không đến nỗi c.h.ế.t đói.”
Nương bỏ đi.
Đó là một đêm mưa lớn.
Ta nằm trong vũng nước, nhìn theo bóng lưng của bà dần dần khuất xa, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Sau đó, ta lấy ngày đó làm ngày giỗ của bà.
Mưa quá lớn, ta lại rất đói, cúi đầu uống nước bẩn trong vũng.
Cửa sau của lầu xanh mở ra.
Một số cô nương xinh đẹp chen chúc lại, họ nhìn ta.
“Đây là con của Thanh Bình à?”
“Nghe nói nếu là con trai, sẽ thi đậu trạng nguyên.”
“Đứa nhỏ bẩn thỉu này, đói đến mức phải ăn bùn rồi.”
Lại có một giọng nói kiêu căng truyền đến.
“Cả đám chen chúc ồn ào gì thế! Làm ồn đến bà ngủ rồi.”
Một cô nương xinh đẹp hơn bước ra, nàng ta cầm dù, khuôn mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
Nàng ta bước đến, đá ta một cái.
Ta ngất đi.
Nàng ta hô lên: “Mọi người giải tán đi! Nó c.h.ế.t đói rồi! Hôm nay bà làm một việc thiện, bỏ tiền thuê người chôn cất nó.”
Các cô nương không còn gì để xem, liền tản ra.
Ba tháng sau, ta trở thành một đứa trẻ gầy yếu trong lầu xanh.
Đại tỷ và nhị tỷ đã cứu ta.
“Cuối cùng cũng nuôi được một chút thịt rồi.” Đại tỷ véo má ta cười nói, “Nhớ lại lúc mới thấy em, em nằm trong vũng bùn uống nước bẩn, ngẩng đầu lên, giống như một bộ xương, làm bà sợ c.h.ế.t khiếp.”
Nhị tỷ lườm một cái rồi nói: “Thanh Bình không cần em ấy nữa, sao tỷ lại muốn nhặt về nuôi. Biết nuôi một đứa nhỏ thế này, mỗi tháng phải tiêu bao nhiêu tiền không?”
Đại tỷ hừ một tiếng: “Cứ phục vụ thêm vài tên nam nhân là nuôi nổi thôi.”
Nhị tỷ nhét bánh vào miệng ta: “Em ấy chẳng nói được lời nào, mà lại có thể thi đậu trạng nguyên, giúp chúng ta thoát khỏi danh phận hạ lưu sao.”
Bánh đậu xanh từ từ tan trong miệng ta.
Đại tỷ và nhị tỷ nhìn ta, rõ ràng cũng nghĩ rằng việc ta thi đậu trạng nguyên là điều không thể.
Cả hai đồng thanh thở dài.
Ta nuốt bánh đậu xanh, khó khăn nói: “Em… em… tỷ tỷ, em có thể… thi đậu trạng nguyên.”
Đó là lần đầu tiên họ nghe ta nói, cả hai mắt đều mở to.