ÁNH SÁNG VẬN MỆNH CỦA NỮ NHÂN
Chương 2
6.
Lư Chiêu Chiêu và Tạ Minh Tiêu cãi nhau một trận long trời lở đất.
Tạ Minh Tiêu mắng Lư Chiêu Chiêu là con bươm bướm hoa, một ả đàn bà t.ục t.ằn không chịu nổi.
Lư Chiêu Chiêu không chịu thua, đáp trả rằng Tạ Minh Tiêu là con gà trống tầm thường, một tên đàn ông vô dụng.
Hai người họ lời qua tiếng lại, ầm ĩ không ai nhường ai, cuối cùng không phân thắng bại.
Ta định ra tay can ngăn, nhưng lại bị cả hai người đồng loạt đẩy ra.
Cuối cùng, Lư Chiêu Chiêu tung ra một đòn chí mạng.
Nàng ấy khoác tay ta, đắc ý nói:
"Ta có thể sinh con cho Lý Tinh, còn ngươi thì sao?"
Tạ Minh Tiêu tức đến mức sắp bốc khói, nói năng lung tung:
"Ta đã ngủ với hắn rồi, hắn còn chạm vào..."
Thấy Tạ Minh Tiêu sắp nói ra những lời không phù hợp, ta lập tức đưa tay bịt miệng hắn lại.
Đầu ta đau như búa bổ, vội vàng ra hiệu cho Lư Chiêu Chiêu rời đi trước.
Tạ Minh Tiêu gạt tay ta ra, giận dữ nói:
"Ngươi đúng là thiên vị con bươm bướm hoa đó! Ta phải điều tra xem nàng ta là ai, để nàng ta không thể sống yên ở kinh thành!"
Tính khí công tử nhà quyền quý của Tạ Minh Tiêu nổi lên, không gì ngăn cản nổi.
Nhà họ Lư vừa mới đến kinh thành, còn chưa đứng vững.
Nếu tin đồn lan ra ngoài rằng Lư Chiêu Chiêu đắc tội với Tạ Minh Tiêu, chỉ e nhà họ Lư khó mà sống yên ổn.
Ta đành nhẹ giọng dỗ dành hắn:
"Đã lâu không gặp, ngươi gầy đi chút rồi."
Ta đưa ra một lá bùa bình an, vừa cười vừa nói:
"Hôm trước cùng bạn đồng môn đến chùa Vạn Phật, ta đặc biệt xin một lá bùa bình an cho ngươi."
Tạ Minh Tiêu nhận lấy, cẩn thận cất vào túi.
Hắn vẫn không hài lòng, bực bội hỏi:
"Tại sao lâu như vậy mà ngươi không đến thăm ta?"
Ta kiên nhẫn giải thích:
"Bận việc học, hơn nữa nếu ta đường đột đến hầu phủ thăm ngươi, lỡ để phụ mẫu ngươi phát hiện ra quan hệ của chúng ta, thì phải làm sao đây?"
Nghe đến đây, sắc mặt Tạ Minh Tiêu trở nên kỳ lạ.
Hắn cúi đầu, nghịch nghịch túi bùa, không nói thêm lời nào.
Chưa đầy một lát, một quý phu nhân cầm d//ao xông thẳng vào.
"Tốt lắm! Để ta xem tên thư sinh Lý Tinh kia là thần thánh phương nào, dám đùa giỡn tình cảm của con trai ta!"
Vừa thấy quý phu nhân, Tạ Minh Tiêu hoảng hốt kêu lên:
"Nương! Không phải con đã bảo nương đừng đến rồi sao?"
Quý phu nhân tức giận nói:
"Con đem cả trái tim treo trên người người ta, còn kêu gào muốn bắt gian! Ta xem con như thế này, chỉ sợ lại bị người ta dễ dàng dỗ dành rồi bỏ rơi thôi. Ta khi còn trẻ, từng khiến nửa kinh thành nam nhân điêu đứng, sao lại sinh ra đứa con trai vô dụng thế này chứ!"
7.
Tôi bị phu nhân Vĩnh An Hầu dẫn theo d.a.o mang đến Hầu phủ.
Khi đến Hầu phủ, Vĩnh An Hầu nhìn thấy cảnh tượng này, mắt trợn tròn như chuông đồng.
Ông vội vàng kéo phu nhân sang một bên, thì thầm:
"Nàng sao lại đem người ta đến đây? Chúng ta không phải đang định nói chuyện hôn sự cho chúng nó sao? Làm thế này, tên thư sinh này còn muốn cưới con trai mình sao? Khó khăn lắm mới có một người mù quáng nhìn trúng con trai mình, nàng đừng làm nó sợ bỏ chạy."
Hầu phu nhân cười khẩy nói:
"Chàng là người thô lỗ, biết gì! Tên thư sinh này rất được lòng người, suýt nữa đã bị một cô nương xinh đẹp cướp mất rồi. Chúng ta phải khoe khoang một chút về thế lực và uy nghi của Hầu phủ, để nó biết ai mới là sự lựa chọn tốt nhất của nó!"
Vĩnh An Hầu liên tục gật đầu, đưa ngón cái lên khen:
"Phu nhân thật sáng suốt."
Phu nhân quay người, ngẩng cao đầu nói:
"Chúng ta đi trước, hai người ở lại đây đợi."
Họ hai người cùng nhau rời đi.
Tạ Minh Tiêu nhanh chóng cởi trói cho ta, xót xa xoa xoa cổ tay ta.
Lúc này ta mới biết, hóa ra ngay ngày hôm sau khi Tạ Minh Tiêu về, Hầu phu nhân đã biết chuyện giữa hắn và ta.
Tạ Minh Tiêu vốn là người sợ khổ, mỗi lần bệnh đều tìm cách tránh uống thuốc.
Nhưng lần này về, hắn lại rất tích cực uống thuốc, thậm chí thúc giục thầy thuốc kê những loại thuốc mạnh nhất.
𝕸𝖔𝖓𝖌 𝕹𝖌𝖚𝖞𝖊𝖙 𝕮𝖆𝖈
Hầu phu nhân nghi ngờ, nghĩ trong lòng: "Chắc là hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây rồi."
Bà quay lại kiểm tra hành lý của Tạ Minh Tiêu, và phát hiện ra hai điều kỳ lạ.
Thứ nhất, nến mà Tạ Minh Tiêu mang đi học viện, lại còn rất nhiều.
Thứ hai, Tạ Minh Tiêu lại lén lút giấu một bộ quần áo thô trong hành lý.
Ta nghe đến đây, trợn mắt nhìn Tạ Minh Tiêu.
Thảo nào chiếc áo ta hay mặc không thấy đâu, hóa ra hắn đã lấy trộm.
Tạ Minh Tiêu tránh ánh mắt ta, không dám nhìn ta.
Hắn biện minh:
"Ta sợ đêm khuya nhớ ngươi, nên mới mang theo. Hơn nữa, chúng ta đã có quan hệ như vậy rồi, ta nói thật, mang áo của ngươi thì sao? Cho dù ta mang cả đồ lót của ngươi thì sao?"
Nói đến đây, mí mắt ta lại giật một cái.
Tạ Minh Tiêu tò mò hỏi:
"Ngươi chỉ có hai bộ đồ lót thôi, ta mang một bộ sợ ngươi không có để thay. Nói đi nói lại, ngươi để mấy miếng vải dài trong giỏ có tác dụng gì vậy? Ngửi có mùi thơm."
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một miếng vải từ trong áo, thành thật nói:
"Ta sợ bị người trong nhà phát hiện, nên mang theo bên người."
Ta kiềm chế không muốn bóp c.h.ế.t hắn, vội vàng giật lấy miếng vải và cất vào tay áo.
Tạ Minh Tiêu có lẽ thấy sắc mặt ta quá khó coi, liền vội vàng giải thích:
"Ta thật sự không nói cho nương ta biết đâu, là bà ấy ép ta khai ra đấy!"
Hầu phu nhân lén lút điều tra, phát hiện ra chiếc áo là của ta.
Bà cũng nghe được tin Lư Chiêu Chiêu tự xưng là vị hôn thê của ta, và còn đi cùng ta đến tửu lâu.
Hầu phu nhân cố ý nói với Tạ Minh Tiêu:
"Ta nghe nói bạn học của con, Lý Tinh, chuẩn bị đính hôn rồi, hiện giờ đang hẹn hò với vị hôn thê ở Trân Hương Lâu đấy."
Tạ Minh Tiêu nghe xong tức giận đến mức muốn phát điên, lập tức chạy ra ngoài.
Hầu phu nhân hét lên:
"Con muốn làm gì vậy!"
Tạ Minh Tiêu thốt lên:
"Đi bắt gian!"
Vậy là, chuyện của chúng tôi cứ thế lộ ra ngoài.
Tạ Minh Tiêu thở dài buồn bã:
"Ài, nương ta thật sự quá thông minh, ta không thể giấu được nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-sang-van-menh-cua-nu-nhan/chuong-2.html.]
Ta lại nhớ đến cảnh Vĩnh An Hầu vừa nãy khen ngợi Hầu phu nhân, rồi nghe Tạ Minh Tiêu thật lòng khen phu nhân thông minh.
Lúc này ta chỉ có thể im lặng không nói gì.
8.
Vĩnh An Hầu và Hầu phu nhân bước ra, suýt nữa làm ta chói mắt.
Hầu phu nhân đội trâm vàng, cổ đeo chuỗi ngọc màu sắc sặc sỡ, mười ngón tay đều đeo nhẫn đá quý.
"Thư sinh nhỏ, thấy chưa? Nếu ngươi thành thân với tiểu tử ngu ngốc nhà chúng ta, gia sản của Hầu phủ này, sẽ có một nửa thuộc về ngươi." Phu nhân Hầu nói rất hào phóng, "Cô nương gặp ở Trân Hương Lâu ấy, không có gia thế mạnh mẽ như nhà chúng ta."
Ta khá khó hiểu, liền hỏi:
"Nhưng phu nhân, ta là nam nhi mà! Còn hai vị và Hầu gia, cứ thế mà chấp nhận chuyện giữa ta và Tạ Minh Tiêu sao?"
Vĩnh An Hầu ngồi xuống chiếc ghế lưng cao, nói một cách thản nhiên:
"Chuyện gì mà phải ngại? Khi ta đi đánh giặc, tay chân toàn là mấy tên thiếu niên, mỗi đứa đều bốc đồng, chuyện của chúng nó nhiều lắm."
Hầu phu nhân không biết từ đâu lấy ra một túi hạt dưa, tò mò hỏi:
"Nói đến đây, tiểu Vương và tiểu Lý vẫn sống với nhau à? Hồi đó bọn chúng làm ầm ĩ đến nỗi cả trại quân đều biết, yêu nhau c.h.ế.t đi sống lại. Tiểu Vương bị cha nó suýt đánh chết, còn nương tiểu Lý thì mắng tiểu Vương là kẻ dụ dỗ."
Vĩnh An Hầu mắt sáng lên, hai người bắt đầu nhai hạt dưa "cạp cạp" mà nói:
"Không nói thì thôi, nói ra mới thấy hay. Mới đây tiểu Vương gửi thư cho ta, bảo tiểu Lý muốn nhận nuôi một đứa trẻ, chẳng phải là vì không có con sao? Ôi trời, bọn chúng..."
Cặp phu thê vừa nhai hạt dưa vừa nói chuyện vui vẻ.
Cuối cùng ta cũng hiểu được tính cách không đáng tin cậy của Tạ Minh Tiêu, tất cả đều bắt nguồn từ đâu.
Tạ Minh Tiêu không thể chịu đựng nổi nữa, hét lên:
"Cha! Nương! Hai người có thể quay lại đóng cửa rồi ngồi trong chăn mà trò chuyện không?"
Hầu phu nhân vội vàng nhét hạt dưa vào túi, nghiêm túc bắt đầu kể cho ta nghe một câu chuyện trong quá khứ.
9.
Khi Tạ Minh Tiêu ba tuổi, một vị đại sư đã xem tướng cho hắn, nói rằng đường tình duyên của hắn sẽ gặp nhiều khó khăn, và bạn đời trong tương lai sẽ là một người quyền lực cao.
Lúc đó, Vĩnh An Hầu và phu Hầu phu nhân đã bị sốc.
Họ hoàn toàn không hiểu!
Chẳng lẽ hài tử của mình lại bị một quan chức già nua nào đó làm hại sao?
Nhìn đứa hài tử nhỏ trong tay, môi đỏ răng trắng, họ càng cảm thấy điều đó có thể xảy ra.
Cặp phu thê ấy lo lắng vô cùng.
Năm Tạ Minh Tiêu tròn mười lăm tuổi, hắn vào cung thăm tỷ tỷ.
Khi, Tả Tướng khen Tạ Minh Tiêu có tướng mạo xuất chúng.
Vĩnh An Hầu lập tức không thể chịu nổi, lén lút ra ngoài, lấy bao tải trói Tả Tướng lại rồi đánh cho một trận.
Hầu phu nhân thở dài, nói:
"Chúng ta đã lo lắng suốt bao năm. Nhưng khi phát hiện ra tiểu tử ngốc này có liên quan đến ngươi, chúng ta lại thở phào nhẹ nhõm. Phu quân ta đã đưa bài văn của ngươi cho các đại nho trong triều xem, họ đều nói ngươi có tương lai vô hạn. Thư sinh nhỏ, số mệnh của ngươi đã ứng nghiệm, so với việc phải đối mặt với những lão già đó, vậy cũng tốt hơn nhiều."
Ta im lặng một lúc rồi nói:
"Đa tạ Hầu gia và phu nhân đã coi trọng, nhưng thật lòng mà nói, khi bắt đầu liên quan đến Tạ Tiểu Hầu gia, ta thực sự là vì sợ hãi quyền lực của ngài ấy. Nếu có thể chọn lựa, ta vẫn muốn cưới vợ sinh con."
Vừa nói xong, Vĩnh An Hầu "phụt" một tiếng đứng bật dậy, mắt trợn tròn như đồng xu, như thể muốn phun lửa.
Hầu phu nhân nghiến răng, tức giận nói:
"Ha! Tiểu tử này còn dám nói với ta là các con tâm đầu ý hợp, ân ái thắm thiết! Ta đã nói rồi, một nhân tài như ngươi sao lại có thể nhìn trúng nó, một tiểu tử ngốc! Hóa ra nó lợi dụng gia thế để ép buộc người ta!"
Tạ Minh Tiêu không chút do dự chạy đi!
"Đứng lại cho ta!"
"Ta sẽ đánh gãy chân tiểu tử ngươi!"
Cả ba người trong gia đình, đuổi bắt nhau loạn xạ, tạo thành cảnh tượng hỗn loạn.
Ta đứng trong đại sảnh, đột nhiên cảm thấy một nỗi bất lực sâu sắc.
Theo lời đồn, Hầu phủ là nơi dựa vào hoàng hậu, vừa cao quý vừa khó tiếp cận, nhưng khi đóng cửa lại, cảnh tượng lại thế này.
Một bà v.ú bước vào, bình tĩnh nói:
"Chắc còn phải đánh nhau một lúc nữa, công tử cứ ngồi yên uống trà nóng, ăn hạt dưa, coi như đang xem kịch."
Nói xong, bà ấy thật sự đưa cho ta một đĩa hạt dưa.
"Bang!"
Một chiếc hài bay đến trước mặt ta!
Lại là "Bang!"
Một chiếc nhẫn bay đến trước mặt ta!
Tạ Minh Tiêu lao vào, ta né sang một bên, hắn ngã nhào như cẩu ăn ph.ân.
"Dám tránh hả!" Hầu phu nhân xắn tay áo chạy tới.
Bà nắm lấy cánh tay ta, kéo ta sang một bên.
Hầu phu nhân nói xin lỗi:
"Thư sinh nhỏ, ngươi tránh ra đi, đừng để ý đến nó!"
Nói rồi, bà ấy nhìn ta, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Bàn tay của Hầu phu nhân như vô tình nắm lấy vai ta.
Bà ấy nhìn ta đầy nghi ngờ:
"Ê ê ê? Ngươi, ngươi, ngươi? A, không phải đâu, ngươi..."
Ta lặng lẽ lùi lại một bước.
Vĩnh An Hầu thở hổn hển chạy lại, nói:
"Phu nhân! Nàng lại tái phát bệnh cũ rồi sao! Sao lại đi nắm tay thư sinh thế này!"
Vĩnh An Hầu vội vàng giải thích:
"Thư sinh nhỏ, ngươi đừng để ý, nàng ấy biết xem tướng, thấy tướng mạo ngươi đặc biệt, nên thích nắm tay thôi."
10.
Hầu phu nhân biết bói tướng, bà đã phát hiện ra ta là nữ giả nam.
Lúc ấy, trong đầu ta nổi lên vô vàn cách đối phó. Ta có thể dùng thế lực của Tạ Minh Tiêu để uy h.i.ế.p Hầu phu nhân, hoặc hạ mình cầu xin bà tha thứ, hoặc giả vờ yếu đuối cầu xin thương xót.
Ta rất bình tĩnh đi theo Hầu phu nhân vào hậu viện. Hầu phu nhân nhìn ta, đột nhiên mắt bà đỏ hoe, nói: "A...cô nương, ngươi đi đến bước này chắc chắn đã chịu rất nhiều khổ sở rồi."
Nghe xong, ta hơi ngẩn người. Đôi tay chắp sau lưng của ta hơi run lên. Ta muốn nói với bà là ta không khổ lắm, nhưng ta, người vốn giỏi ăn nói, giờ lại chẳng thể thốt ra được lời nào.
Hầu phu nhân đưa tay lên, lau nước mắt cho ta. Tay bà ấm áp và dịu dàng.
"Bây giờ ngươi còn trẻ, có chút gầy yếu cũng không ai trách móc. Nhưng sau này khi vào triều làm quan, tuổi càng lớn, nếu vẫn như vậy, thì sẽ dễ dàng bị nghi ngờ." Hầu phu nhân nhẹ nhàng nói: "Sau này ngươi có thể đến Hầu phủ vào ngày nghỉ, ta sẽ dạy ngươi một bộ võ công dưỡng sinh, giúp ngươi rèn luyện xương cốt."
Ta hỏi: "Người không thấy việc nữ giả nam để thi cử học hành là một việc đại nghịch bất đạo sao?"
Hầu phu nhân cười, đáp lại ta: "Ngươi cảm thấy đó là đại nghịch bất đạo sao?"
Ta suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói: "Nam nhân cảm thấy đó là đại nghịch bất đạo."
Hầu phu nhân khinh thường nói: "Đó là vì nam nhân sợ nữ nhân cướp mất quyền lực của họ, cho nên mới đưa ra rất nhiều điều luật để hạn chế nữ nhân. Họ để nữ nhân bị giam cầm trong hậu viện, bị gò bó trong những chiếc váy dài, bị buộc phải sinh con đẻ cái, như vậy nữ nhân sẽ không có thời gian nghĩ xem liệu họ có phải là nữ nhân từ khi sinh ra hay không."
Nữ nhân, hai chữ này, chính là xiềng xích, là gông cùm.
Nếu thế giới này bị đảo lộn, nam nhân sẽ phải sống trong những điều kiện mà nữ nhân phải chịu đựng thì sao?
Nếu nam nhân từ khi sinh ra đã được dạy bảo rằng phải tuân theo "tam tòng tứ đức", phải là người thục nữ đoan trang. Nma nhân không có tài năng thì chính là đức hạnh, sinh con đẻ cái là thiên chức của nam nhân. Nam nhân phải biết vâng lời mẹ, vợ, hy sinh tất cả cho họ.
Vậy mà giờ đây, thế giới lại là như thế nào.
Vì vậy, giới tính là do người ta định nghĩa. Nhưng chúng ta không nên tự định nghĩa chính mình.
Hầu phu nhân kéo ta vào một cuộc trò chuyện dài. Lắng nghe những lời bà nói, ta cảm thấy vô cùng chấn động. Ta ngây ngô đáp lại: "Thật ra, thưa phu nhân, trước đây ta chỉ một lòng muốn thi đậu công danh, không nghĩ nhiều đến những điều này."
Dưới ánh nhìn dịu dàng của Hầu phu nhân, ta kể cho bà nghe câu chuyện của mình.