An Nguyên Truyện

Chương 5: Rất Giống

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKN2JyAJAw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tại sao lại hại con tao?"

 

001 khẽ nhíu mày, cô trừng mắt nhìn ả ta, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh: "Con cô là con, vậy còn con của người khác là cái gì?"

 

001 tiến đến gần cô ta, chiếc quạt ngọc trên tay đã đóng từ bao giờ. Cô khẽ khom lưng, mặt đối mặt với người phụ nữ kia, dùng quạt nâng mặt ả ta lên, giọng nói dần trở nên đanh thép: "Chính sự ích kỷ với thiếu trách nhiệm của cô đã khiến con cô phải chết, nhưng cô lại đổ hết tội lỗi lên đầu người khác. Cô theo học thứ tà ma ngoại đạo rồi làm hại biết bao nhiêu người vô tội, không những hại đến tính mạng của họ mà còn không cho họ được siêu thoát." Cô siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm. "Cô làm như thế không những không giúp con trai cô sống lại mà còn càng gây thêm tội nghiệt cho mẹ con hai người. Việc hay thì nhác mà việc dở thì hăng."

 

Người phụ nữ này họ Cao tên Bích, 32 tuổi, là một góa phụ. Khi cô ta mang thai được 3 tháng thì chồng bị tai nạn và qua đời. Sau đó vì quá đau lòng mà sa đọa vào rượu bia và thuốc lá, ngày ngày dày vò bản thân và đứa con trong bụng. Khi sinh con ra lại không để ý đến nó, con trai bị bệnh nhưng cũng mặc kệ. 

 

Cậu bé Phú Quý từ lúc mới sinh đã mắc bệnh tim bẩm sinh, sau đó liên tục mắc bệnh vặt, cũng may là có ông bà nội ngoại hai bên chăm sóc và đưa đi chạy chữa khắp nơi. Nhưng vì khi mang thai, Cao Bích buông thõng bản thân quá mức, gia đình lại không đủ điều kiện nên bệnh càng ngày càng trở nặng do đó mới dẫn đến cái chết.

 

Cao Bích sau khi nghe tin con c.h.ế.t thì không hiểu vì sao lại hoá thành kẻ điên, liên tục đến bệnh viện chửi rủa. Sau đó không biết theo ai học pháp mà quay trở lại trả thù, làm hại đến biết bao nhiêu con người.

 

Cô ta đứng dậy, vẫn nhìn chằm chằm 001, quát: "Liên quan gì đến mày?"

 

"Ồ." Cô lại mở quạt ngọc, phe phẩy che miệng. "Hình như không liên quan đến tôi thật."

 

Nhưng một giây sau cô lại khẽ nhíu mày, bày ra vẻ mặt "tôi đùa đấy" : "Ơ đâu, rõ ràng có liên quan mà." Cô liếc mắt sang Vương Uyển Như đang nằm trên giường. "Nhỏ này người nhà tôi."

 

Cao Bích trừng mắt, con ngươi khẽ chuyển động, hai tay đưa ra đằng sau lưng như đang mưu đồ gì đó. Vài giây sau cô ta rút ra một con d.a.o găm, chẳng nói chẳng rằng liền đ.â.m vào bụng 001. Nhưng d.a.o chưa đ.â.m tới đã bị cô dùng tay chặn lại, đồng thời tay cô ta cũng bị vặn ngược ra sau.

 

"Nói, ai đã chỉ cô làm mấy trò này?" Chỉ mất tích có một năm mà có thể gây biết bao sóng gió, ma pháp lại toàn là cấp cao. Hơn nữa cô cảm thấy con ả này cũng chẳng để tâm đến con trai mình cho lắm, cô đốt búp bê rơm mà cũng chẳng đau khổ được bao lâu. Người dẫn dắt bà ta ắt hẳn phải rất lợi hại, nhưng lại theo tà đạo, cũng quá là uổng phí tài năng đi. 

 

Không có một loại phép thuật nào dùng sinh mạng để hiến tế đổi sinh mạng cả, trừ khi nó là cấm thuật. Nhưng số lượng tính mạng trao đổi lại quá nhiều, cả việc ả ta cố tình giam những linh hồn kia lại nữa, có lẽ thân xác chỉ là cái cớ, cái đem đi hiến tế chính là linh hồn. Vả lại, vừa rồi cô đã phát hiện trên cổ của ả có một ấn chú, cô không hiểu ý nghĩa của nó là gì nhưng chắc chắn đang có người đứng sau điều khiển ả ta làm những chuyện này.

 

Ả ta không chịu khai mà cứ vùng vẫy mãi, nhưng có lẽ vì 001 quá khoẻ nên ả chẳng làm được gì, hai tay vẫn bị cô khoá chặt. 001 thấy vậy thì dùng hai ngón tay điểm vào một huyệt trên người ả, tức thì người phụ nữ đó ngồi im bất động. Cô đi đến trước mặt ả ta và ngồi xổm xuống, cô nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt: "Không nói thật à?"

 

Cô nhoẻn miệng cười đểu một cái rồi không biết từ đâu lấy ra một chiếc lông gà, cô bắt đầu quét nhẹ vào hông, tai và lòng bàn chân Cao Bích. Ả ta mím môi, cố nhịn cười nhưng một lúc sau vẫn là không nhịn được nữa mà cười phá lên. 

 

"Đừng...đừng...tao nói." Cô ta lắp bắp.

 

Đến bây giờ cô mới chịu dừng lại, cô ngồi khoanh chân xuống đất, mặt đối mặt cô ta, khẽ hếch mặt: "Nói đi."

 

"Tao không biết rõ vị cao nhân đó là ai, nhưng lòng bàn tay ngài có một kí tự..." Ả ta nhìn chằm chằm lên hoa điền trên trán cô, gật đầu lia lịa. "Đúng, đúng, rất giống."

 

001 khẽ nghiêng đầu, giống hoa điền trên trán cô sao? 

 

"Cô nói thật không?"

 

"Cũng không giống lắm, nó phát ra ánh sáng màu đỏ, không phải màu xanh giống cô."

 

001 khẽ nhăn mặt, cô không thấy một dấu hiệu bất thường nào trên khuôn mặt cô ta. Người có kí tự trên tay giống hoa điền của cô, lại phát ra ánh sáng màu đỏ, lẽ nào...

 

Cô lại mở quạt ngọc phe phẩy, cô từ từ đứng lên rồi cúi xuống nhìn Cao Bích, nở một nụ cười ranh mãnh. Lúc đầu cô ta có hơi không hiểu nụ cười này, nhưng chỉ trong giây sau cô ta đã ngã vật ra đất và bất tỉnh ngay tức khắc.

 

001 búng tay một cái, những lá bùa, kiếm gỗ, hình nhân treo quanh căn phòng ngay lập tức cháy rụi. Cô vòng ra sau lưng cô ta rồi lấy ra một tờ giấy đồ lại ấn kí trên cổ kia, đợi lúc về sẽ nghiên cứu sau. Sau đó cô liền đặt tay lên cổ cô ta, nhắm mắt niệm chú, dùng sức mình để xoá đi ấn kí điều khiển kia. 

 

Xong xuôi, cô bế Vương Uyển Như lên rồi đưa cô bé xuống sân đồng thời phá bỏ lớp Đạo gia cang khí để cùng các linh hồn đoàn tụ với Nguyên và Phong .

 

001 đặt Vương Uyển Như xuống đất, cô cúi xuống nhìn An Nguyên, nghiêng đầu cười cười: "Bị thương rồi hả?" 

 

Em gật đầu, ngẩng lên nhìn Diệp Phong đang mặt nhăn mày nhó trên lưng Diệp Linh: "Em chỉ bị trầy da một tí thôi, cậu ấy bị thương nặng hơn em nhiều."

 

001 gật đầu ý bảo "chị hiểu rồi", cô đặt tay lên vai Diệp Phong rồi khẽ nhắm mắt. Tức thì, chỗ tiếp xúc ấy phát ra một luồng sáng màu xanh da trời. Vài phút sau 001 bỏ tay xuống, Diệp Phong ngay lập tức trở lên tỉnh táo, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn 001: "Cảm ơn chị."

 

Cậu bé nói với Diệp Linh: "Chị ơi, cho em xuống."

 

Diệp Linh gật đầu, cô thả Diệp Phong xuống rồi khẽ gật đầu với 001. 

 

An Nguyên hỏi 001: "Chị ơi, trên trán của chị..."

 

001 mỉm cười, cô cúi xuống hỏi hai đứa nhóc: "Sao? Thấy đẹp không?"

 

Hai đứa trẻ gật đầu, đồng thanh: "Dạ đẹp."

 

001 xoa đầu hai đứa bé, đột nhiên hai mắt cô phát ra một thứ ánh sáng xanh, hai đứa trẻ sau đó lập tức ngất đi mà không rõ nguyên nhân. Cô quay sang nói với Diệp Linh: "Những chuyện tiếp theo chắc phải nhờ cô rồi."

 

Diệp Linh gật đầu.

 

Cô cầm chiếc quạt ngọc lúc nãy rồi ném nó thẳng lên trời. Quạt ngọc dừng lại ở một khoảng cách mặt đất 10 mét, chỗ ấy xuất hiện một vết nứt như thể có một chiếc lồng kính đang bao bọc không gian ở đây. Vài giây sau, chiếc lồng kính ấy nứt dần rồi tan biến hoàn toàn trong không gian. 

 

Bầu trời xám xịt, mịt mù lúc nãy biến mất, thay vào đó không gian đã trở lên thoáng đãng hơn. Ánh trăng sáng lan tỏa dần dần trong không gian, chiếu rọi cả vùng đất vốn tăm tối và đầy sương mù, giờ đây nó như được hồi sinh. 001 vung tay, miếng đất khô cằn bỗng nhiên đ.â.m chồi nảy lộc, những cây con bắt đầu nhú lên. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/an-nguyen-truyen/chuong-5-rat-giong.html.]

 

Không hiểu sao nhưng nét mặt cô thoáng qua vài phần sửng sốt, nhưng cũng có chút hạnh phúc. Cô lấy lại tinh thần, quay lại nói với các hồn ma: "Bây giờ tôi sẽ mở một cánh cổng không gian thông nơi này với âm giới. Mọi người có thể siêu thoát được rồi." 

 

001 nhắm mắt niệm chú, tức thì cách chỗ bọn họ đứng không xa xuất hiện một cánh cổng không gian có hình hài như một cơn lốc xoáy ngang, khi đi qua cánh cổng đó sẽ đến Địa phủ. Các linh hồn đi qua nó sẽ nhìn thấy cánh cổng của Âm giới, chỉ cần hoàn thành thủ tục là có thể chuyển kiếp sống khác. 

 

Các linh hồn định dập đầu cảm ơn 001 nhưng cô không cho, cô chắp tay theo kiểu của Đạo gia, khẽ cúi đầu: "Bảo trọng."

 

Các linh hồn từ nhỏ đến lớn đều cúi đầu rồi lần lượt đi qua cánh cổng đó. Sau khi cánh cổng dị biến không gian đóng lại, 001 quay sang nói với thổ mẫu thần: "Còn thần vị của cô..." Cô ậm ừ một lúc sau đó lấy ra một chiếc vòng bạc có hoạ tiết cỏ tứ diệp lam đưa cho cô ấy, nói. "Ba ngày nữa, đợi tôi ba ngày nữa tôi sẽ đến đây giúp cô." 

 

Thổ mẫu thần gật đầu, cúi người cảm ơn 001: "Đa tạ Tứ Lạc Thần."

 

001 gật đầu. Cô ngước mặt lên nhìn trời, Tứ Lạc Thần, ba ngày nữa hãy đến giúp cô ấy. 

 

Sau đó, Diệp Linh đã gọi cảnh sát đến bắt người đàn bà kia đi đồng thời đưa ba đứa trẻ về. Những đứa trẻ trước đó bị bắt cũng đã được thông báo đến người thân để bọn họ tổ chức tang lễ. Cũng may là Cao Bích vẫn để lại tro cốt của bọn trẻ theo từng hộp riêng và có dán tên họ đàng hoàng.

 

Sau chuyện này, Vương An Nguyên và Diệp Phong dần trở lên thân thiết hơn. Hai đứa nhóc ăn chung, ngủ chung, đi học chung, An Nguyên còn bắt Phong đi tập võ với mình. Vương Uyển Như trong thời gian đầu không còn kiếm chuyện với em nữa, nhưng sau khi lên cấp hai, độ tuổi con gái bắt đầu dậy thì, cô bé có tình cảm với Diệp Phong. Nhưng cậu bé lại suốt ngày lẽo đẽo theo An Nguyên, hai đứa lúc nào cũng như hình với bóng khiến Uyển Như ghen tức. Cô nhóc lại bắt đầu những chuỗi ngày chọc tức An Nguyên và chia rẽ tình bạn của hai đứa trẻ kia, chỉ tiếc là kế hoạch của cô nhóc lần nào cũng thất bại.

 

Kỳ lạ là, sau khi tỉnh lại hai đứa nhóc vẫn nhớ ra 001, người đã giúp đỡ mình nhưng có suy nghĩ nát óc vẫn không thể nhớ được khuôn mặt của cô ấy thế nào. Mỗi khi cố gắng hồi tưởng lại, thứ duy nhất hai đứa có thể nhớ được là thứ ánh sáng màu xanh phát ra từ hoa điền trên trán của cô ấy, còn lại thì chẳng nhớ được điều gì.

 

Dần dà, Diệp Phong càng ngày càng dày mặt, sơ hở ra là kéo chị Diệp Linh sang nhà Vương An Nguyên ăn chực. Mà Vương An Nguyên thì cũng chẳng kém cạnh, lúc thì sang nhà Diệp Phong ăn nhờ, hôm lại lấy trộm hết đồ ăn trong tủ lạnh nhà cậu mang về nhà, rồi lâu lâu còn mượn áo của Diệp Phong mặc và tất nhiên là chẳng mấy khi nó trả lại cho cậu.

 

Hai đứa trẻ cứ đồng hành cùng nhau như thế suốt 10 năm.

 

                                --------

 

- 10 năm sau -

 

Sau khi hoàn thành kì thi cao khảo, nhóm bạn gồm mười người của Diệp Phong và An Nguyên hẹn nhau ra biển đốt lửa trại, coi như là bữa tiệc tạm chia tay trước khi cả bọn đi học đại học.  

 

Vương An Nguyên không ngủ được, cô ngồi bên cạnh cửa lều Diệp Phong, làn gió biển thổi qua làm tóc cô bay nhẹ. Nhưng chỉ vài giây sau, gió thổi lớn hơn làm mái tóc cô bay tán loạn, trông rất hài hước.

 

An Nguyên ôm đầu, cằn nhằn: "Cơn gió c.h.ế.t tiệt."

 

 

Cô mở khóa cửa lều của Diệp Phong, nhìn thấy cậu đang ngủ say, hàng mi dài khẽ rung, cô chỉ muốn đ.ấ.m cậu ta một cái cho bõ ghét. 

 

"Nhỏ kia." Đột nhiên Diệp Phong bật dậy gọi cô khiến cô giật mình một phen. 

 

"Gì?"

 

"Nửa đêm nửa hôm, mày định sàm sỡ tao đúng không?" Diệp Phong ôm lấy người mình, bày ra vẻ mặt như đang sợ hãi.

 

Cô nghiến răng nghiến lợi rồi đưa chân ra đạp cho cậu ta một phát. Diệp Phong kêu "á" một cái rõ to, An Nguyên thấy thế thì vội vàng bịt miệng cậu ta lại. Mọi người còn đang ngủ ở các lều chung quanh, cậu ta làm ồn như vậy sẽ đánh thức bọn họ.

 

"Bị thần kinh à?" Cô bỏ tay xuống, cắn môi dọa người trước mặt. "Còn gào lên nữa là tao đ.ấ.m cho đấy.

 

Diệp Phong nhìn cô chằm chằm, đột nhiên miệng cậu ta méo xệch đi, hai mắt ngấn lệ, nước mắt cứ theo đó mà tuôn ra xối xả.

 

An Nguyên thấy thế thì sốt sắng hỏi: "Sao thế? Sao tự nhiên lại khóc?"

 

Trong thâm tâm cô có cảm giác chua xót đến kì lạ. Cô không biết bản thân nên làm gì, cũng không biết bản thân nên nói gì. Quen nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Phong khóc. 

 

An Nguyên không biết làm gì cho phải liền ngồi xích lại gần rồi nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Phong an ủi, vì không biết nói gì nên cứ lắp bắp mãi.

 

"Đừng...đừng đừng, đừng khóc nữa. Mày...mày...mày nín đi."

 

Diệp Phong kéo cô lại rồi ôm chặt vào lòng, cả người không ngừng run rẩy. "Hứa với tao, sau này không được bỏ tao lại một mình."

 

Vương An Nguyên siết nhẹ vạt áo cậu, một lúc sau mới gật đầu: "Ừ. Tao hứa với mày."

 

Cô được trời ban đặc ân, được một người kì lạ cho cơ hội trở về quá khứ bái một vị tiên trưởng là Ngọc Đỉnh chân nhân làm sư phụ, cô tu luyện trên núi ba năm và chinh chiến hơn mười năm. Diệp Phong cũng vậy, nhưng hai người họ lại trở về hai thời điểm khác nhau. Thay vì đưa cả thân xác và linh hồn về quá khứ như Vương An Nguyên thì cậu ta lại xuyên vào tiền kiếp của mình, là Ma vương thời cổ đại.

 

Vương An Nguyên giờ đây đã là tiên nhân, biết sử dụng phép thuật và có tuổi thọ lớn gấp hàng trăm hàng ngàn lần người bình thường. Diệp Phong cũng vậy.

 

Khóc xong một trận, Diệp Phong hình như thấy xấu hổ nên vội lau nước mắt rồi cúi gằm mặt xuống. An Nguyên thấy vậy thì vội làm mặt hề để chọc cho cậu bạn thân của mình vui. Diệp Phong nhìn mặt cô cười ha hả, cô ấy luôn biết cách để làm người khác vui.

 

"Thôi, đi ngủ đây." Vương An Nguyên đứng lên, vẫy tay tạm biệt Diệp Phong rồi về lều của mình. Nhưng Diệp Phong đột nhiên nắm lấy cổ tay giữ cô lại. 

 

Cô nhướn mày, khẽ nghiêng đầu, bày ra vẻ mặt như đang muốn hỏi cậu "đang muốn làm trò gì". Diệp Phong nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: "Ngủ ngon."

 

Nói xong thì cậu lập tức buông tay, nhoẻn miệng cười sượng. An Nguyên gật đầu: "Ờ. Ngủ ngon."

Bạn cần đăng nhập để bình luận