An Nguyên Truyện

Chương 4: Người Ta Gọi Tôi Là Tứ Lạc Thần

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Nguyên và Diệp Phong dẫn nhau đi chuẩn bị cho kế hoạch loại trừ hai con rối gỗ của mình. Đằng sau bệnh viện có một mảnh vườn nhỏ, hai đứa lòng vòng một hồi để tìm xem có gì đáng dùng được không. 

 

"Có cần chị giúp gì không?" 001 chắp tay sau lưng đi sau hai đứa nhóc, khẽ nhoẻn miệng cười.

 

"Dạ không." An Nguyên vội vã ngó hết chỗ này đến chỗ khác nhằm tìm những vật dụng cần thiết. Cuối cùng em nhặt một sợi dây thừng dài rồi mới tách nhỏ nó ra, một bên buộc vào gốc cây, một bên buộc vào ống nước. Khoảng cách từ sợi dây đến mặt đất chỉ khoảng 30cm. Tiếp theo, em ôm khá nhiều lá cây khô rải đều về phía trước đoạn dây kia.

 

Xong xuôi, em đứng lên phủi tay rồi quay lại hỏi 001. "Chị có bật lửa hay vật gì có thể tạo ra lửa không chị?"

 

"Lửa hả?" 001 ậm ừ rồi lấy ra ba lá bùa từ trong túi quần đưa cho An Nguyên. "Nè, cho em."

 

An Nguyên nhận lấy ba lá bùa, mặt em ngẩn ra: "Chị ơi, cái này dùng sao?"

 

"Lúc cần đốt cái gì thì em chỉ cần nhìn chằm chằm nó rồi nói với nó là em muốn lửa, bao nhiêu lửa cũng được."

 

"Ồ." An Nguyên thích thú. Từ lúc những linh hồn kia quỳ trước mặt 001 em đã biết cô ấy không phải người bình thường. Hình như thổ mẫu gọi 001 là thần gì đó, vậy xem ra cô ấy rất lợi hại. "Cảm ơn chị."

 

"Mà cưng ơi, em biết sợi dây thừng này là của ai không?" 001 cúi đầu xuống, mặt đối mặt An Nguyên, nở một nụ cười u ám.

 

An Nguyên không có phản ứng gì với nụ cười này của cô nhưng Diệp Phong thì có. Cậu bé kéo em ra sau lưng, dang hai tay như bảo vệ cô bé rồi ngẩng lên nhìn 001, ánh mắt rất quyết liệt. 

 

"Chị muốn gì?"

 

001 khẽ cau mày, cô gõ nhẹ vào trán thằng bé, giọng đầy nghi hoặc: "Ý cưng là sao?"

 

"Em không nói chị." Cậu bé khẽ di chuyển tầm mắt lên trên. "Chị chính là bác sĩ đã treo cổ tự tử đó đúng không?"

 

Sau lưng 001 có một âm linh, vấn đề là hồn ma này lại thấy rõ hình dạng và khuôn mặt chứ không phải một làn khói đầy màu sắc như những linh hồn trước đó. Diệp Phong thấy ma nữ ấy mặc áo blouse nên mới đoán âm linh đó chính là bác sĩ đã treo cổ tự tử lúc nãy thổ mẫu thần kể. Cậu bé đứng lên trước bảo vệ An Nguyên là vì nghe thấy câu hỏi của 001 và nhìn thấy âm linh kia. Chiếc dây thừng đó chắc chắn là cái khi còn sống cô ta đã dùng để tự tử, cậu bé lo sợ ma nữ kia sẽ làm hại An Nguyên.

 

001 quay đầu ra sau rồi chỉ cười cười: "Cô ấy không làm hại các em đâu."

 

Ma nữ đó gật gật đầu, miệng mấp máy gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh. 001 gật đầu với ma nữ rồi nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp mọi người mà. Còn bây giờ mau đi tìm những người còn lại và trốn đi."

 

Ma nữ gật đầu, vẫy tay tạm biệt ba người kia rồi bay đi trốn. Sau khi ra khỏi căn phòng ở tầng một, 001 đã bí mật lập ra một bức cang khí của Đạo gia để bảo vệ những âm linh kia. Cô sợ vào lúc giao chiến với người đàn bà trong căn phòng đó sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.

 

"Cô ấy nói gì vậy chị?" An Nguyên kéo Phong sang một bên rồi hỏi 001.

 

"Không có gì đâu, cô ấy muốn cảm ơn hai đứa thôi." 001 chắp hai tay ra đằng sau rồi khom lưng nhìn An Nguyên. "Bây giờ nhóc muốn dụ hai người kia đi bằng cách nào?"

 

An Nguyên ngẩng lên rồi chỉ cười "hì hì", vẻ mặt trông thần bí lắm. Nói rồi em thì thầm vào tai Phong cái gì đó một lúc, cậu bé gật đầu xong thì lập tức chạy đi. Còn em dắt tay 001 đến cầu thang nấp ló một lúc, đến khi nhìn thấy Diệp Phong thì em mới quay lại dặn 001: "Chị lên đó trước đi, em sẽ dụ tên còn lại đi." 

 

Vừa nói dứt câu thì hai người thấy một tên rối gỗ chạy xuống, hình như là đuổi theo Diệp Phong. An Nguyên cũng nhân cơ hội đó chạy lên tầng ba, nơi người đàn bà kia đang giam giữ Uyển Như. Em đứng trước mặt tên rối gỗ còn lại làm ra toàn những hành động kì lạ nhằm để khích tướng nó. Khi thấy nó có động tác như muốn lao đến bắt mình thì em mới chạy mất. 

 

Lúc nãy em bàn với Diệp Phong hai đứa sẽ dụ hai tên rối gỗ đi để 001 vào trong căn phòng đó. Diệp Phong là người đầu tiên, sau đó đến em, hai đứa chạy vòng vòng đến khi gặp được nhau rồi thì dụ hai tên rối gỗ ra đằng sau để chúng vấp dây rồi ngã xuống đám lá khô kia. Khi ấy em sẽ dùng bùa của 001 đốt bọn chúng, đằng nào thì gỗ cũng bén lửa mà.

 

Chạy lòng vòng một lúc cuối cùng em cũng đuổi kịp Diệp Phong. Hai đứa nắm tay nhau, chạy như bay ra đằng sau bệnh viện, khi nhìn thấy đống lá, cả hai nhìn nhau như ngầm hiểu ý rồi chạy chậm lại, vượt qua đoạn dây kia rồi chạy thêm một đoạn nhỏ. Đợi khi hai con rối gỗ bị vấp dây, An Nguyên nhanh chóng quay lại rồi ra lệnh cho lá bùa: "Cháy, cháy đi, cháy to lên."

 

Tức thì, một ngọn lửa lớn bùng lên che tầm mắt hai đứa. Diệp Phong khều tay em, hỏi: "Cách của cậu có được không?"

 

Em mím môi, lắc đầu: "Không biết."

 

Một lúc sau ngọn lửa tắt dần, hình bóng của hai con rối gỗ từ từ hiện ra. Hai đứa vội lùi lại vài bước, bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh. Thật ra hai con rối gỗ lúc nãy đã kịp thời đứng dậy và lùi lại, nhưng các chi tiết cũng đã bị cháy xém. 

 

An Nguyên thở dài một hơi để lấy lại bình tĩnh, em đưa một lá bùa cho Diệp Phong, căn dặn: "Cậu dán lá bùa này vào tên bên trái, tôi là tên bên phải."

 

Diệp Phong gật đầu, hai đứa đợi ngọn lửa tắt hết rồi mới xông lên. Vương An Nguyên luồn lách để thoát khỏi sự tấn công của rối gỗ, chỉ trong chưa đầy mười giây em đã thành công dán lá bùa lên chân nó. Tức thì, một ngọn lửa lớn bùng lên, rối gỗ cũng lập tức đứng im và không còn cử động được nữa. 

 

Em quay qua phía Diệp Phong thì thấy cậu ta đã bị con rối gỗ kia nhấc bổng lên, lá bùa trong tay cậu bé đã không còn. Nó bay thẳng vào đám lửa lớn kia, chưa đầy một giây đã cháy rụi. 

 

An Nguyên siết chặt tay, em nhặt bừa một cây gậy ở gần mình nhất rồi lao đến quật thật mạnh vào tay con rối gỗ kia. Nhưng đã là rối thì làm gì biết đau, nó vẫn không chịu thả Diệp Phong. Em liên tiếp giáng những gậy thật mạnh vào con rối gỗ kia, chắc cảm thấy vướng tay vướng chân nên nó đã chịu thả Diệp Phong. 

 

Em kéo Diệp Phong ra sau lưng mình, dặn: "Tôi có võ, cứ để tôi lo."

 

Em siết chặt cây gậy trong tay, hừng hực quyết tâm lao đến quật rối gỗ. Nhưng em chỉ là một đứa trẻ con, vốn khó để đấu lại người lớn, đây còn là một con rối gỗ vốn chẳng biết đau. 

 

Rối gỗ không né mà cứ đ.ấ.m tới, cây gậy trong tay em cũng bị nó giằng lấy, bẻ thành đôi thành ba rồi quăng đi. An Nguyên siết chặt nắm đấm, thân thủ nhanh nhẹn tránh né những cú đ.ấ.m chí mạng của rối gỗ. Nhưng dần dà thể lực cũng cạn, động tác của em ngày càng chậm và yếu hơn. 

 

Đến lúc thể lực sắp cạn kiệt, em đành kéo theo Diệp Phong chạy đi, vừa chạy vừa thở dốc. Nhưng cũng chẳng chạy được bao xa, Diệp Phong đã nhanh chóng bị rối gỗ tóm lại. Vương An Nguyên chẳng còn cách nào khác, em đành phải quay lại đạp vào tay rối gỗ để cứu Diệp Phong.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/an-nguyen-truyen/chuong-4-nguoi-ta-goi-toi-la-tu-lac-than.html.]

Nhưng khi em còn chưa kịp đứng vững thì tay còn lại của rối gỗ đã đ.ấ.m xuống. Khi đó An Nguyên chỉ kịp đưa tay lên che mặt và thầm ước mong bản thân sẽ không sao. Vài giây sau, em cảm thấy bản thân bị cái gì đó đập vào người rồi cả hai bị văng ra xa, nhưng hình như không phải là nắm đ.ấ.m của rối gỗ.

 

Khi tiếp đất, em cảm thấy hình như có ai đó đang ôm lấy đầu mình. Em mở mắt ra thì mới phát hiện người đó là Diệp Phong, vừa rồi cậu bé đã lao lên trước đỡ cho em thoát khỏi nắm đ.ấ.m của rối gỗ. Cả người cậu bé run rẩy, mi tâm nhíu chặt, hai tay vẫn ôm chặt lấy An Nguyên.

 

An Nguyên ngồi dậy, hỏi Phong: "Có sao không?"

 

Cậu nhóc cắn môi, lắc đầu ý bảo không sao nhưng có lẽ vì đau nên trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Cậu bé chống tay định ngồi dậy nhưng vừa nhấc người lên một tí đã lập tức ngã xuống. An Nguyên định đỡ cậu bé ngồi dậy nhưng lại thấy rối gỗ đang đến gần nên mới đứng lên dang tay bảo vệ Diệp Phong.

 

Em xông lên muốn đẩy rối gỗ ra xa Phong nhưng cũng rất nhanh đã bị nó nắm lấy và quăng đi. Đến bây giờ cả hai đứa nhóc đã nằm bẹp dí trên nền đất xám xịt, còn con rối gỗ to lớn kia thì đang tiến về phía hai đứa nhóc. 

 

Biết mình đánh không lại, An Nguyên cố gắng đẩy người mình ngồi dậy sau đó chống tay ngang qua người Diệp Phong. Lúc nãy cậu ta đỡ cho em một đòn mới bị như thế này, vậy bây giờ em sẽ bảo vệ cậu ấy.

 

Nhưng Diệp Phong vẫn còn ý thức, cậu bé giục em mau chạy nhưng em không chịu mà cứ ở đó. 

 

Khi rối gỗ chỉ còn cách hai đứa nhóc 40 cm, Diệp Phong đưa tay lên ôm lấy đầu em. Cả hai đứa đều nhắm tịt mắt, sẵn sàng chịu đựng những chuyện sắp xảy ra. Nhưng mãi một lúc sau vẫn không thấy đau, cũng chẳng có gì xảy ra. 

 

An Nguyên mở mắt, ngoảnh đầu lại thì mới phát hiện ra một hình bóng quen thuộc, là Diệp Linh. Em phấn khích đứng phắt dậy, còn không quay lại đỡ Phong đứng lên.

 

"Sao chị lại ở đây?" Em hớn hở.

 

"Lúc nãy các bạn nói hai đứa đang chơi thì chạy đi đâu mất. Chị không yên tâm, đồng hồ của cậu chủ có gắn định vị nên chị mới theo đó để tìm đến đây." 

 

"Định vị á?" An Nguyên bày ra vẻ mặt thích thú, em quay sang vỗ vỗ tay Phong. "Nhà giàu ha." 

 

Như vừa nhớ ra điều gì đó, em quay qua hỏi Diệp Linh: "Sao chị đánh được rối gỗ thế, chị biết võ à?''

 

Diệp Linh lắc đầu, cô khom lưng xuống véo nhẹ má An Nguyên: "Chị biết một ít về Đạo phù." 

 

Em giơ ngón cái ra tán dương: "Lợi hại."

 

Diệp Linh ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Phong rồi nhờ An Nguyên đỡ cậu bé lên lưng mình. Cậu nhóc bây giờ vẫn còn đau, tuy không kêu ca nửa lời nhưng hai mày vẫn cứ nhíu chặt. Cậu bé cố lắm mới nở được một nụ cười, nhưng cũng rất gượng gạo.

 

Ba người họ ra sân trước chờ 001. Một lúc sau, cả ba thấy bóng hình một người nhỏ con đang bế theo một đứa trẻ từ cầu thang tiến về phía họ, theo sau là mấy chục âm hồn đi theo. 

 

• Nửa tiếng trước 

 

Sau khi cả hai con rối gỗ đi mất, 001 mới từ từ đi đến căn phòng đó. Cô thở dài một hơi, trên tay cầm theo một chiếc quạt ngọc khẽ phe phẩy, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà đạp tung cánh cửa sắt rồi giả vờ đưa tay lên miệng như đang bất ngờ lắm. 

 

"Ôi trời ơi, cửa nẻo dạo này yếu thế nhờ!" 

 

Người phụ nữ trong phòng nghe thấy tiếng động lớn thì mới quay ra nhìn. Lúc đó bà ta chỉ thấy một cô gái tóc ngắn đang nhe răng ra cười, thấy bà ta quay lại còn vẫy tay chào. 

 

001 đi quanh căn phòng một hồi, còn tặc lưỡi cảm thán: "Xịn nhỉ?" 

 

Nhìn thấy Uyển Như đang nằm trên giường bệnh, chung quanh sắp đầy củi khô và dán bùa vẽ đủ kí tự kì lạ. Trên bàn cúng cạnh giường có sắp một con hình nhân rơm có dán tên và ngày sinh của người nào đó tên "Trần Phú Quý" sinh ngày 15 tháng 6 năm 2010, giờ Dậu. 001 đọc xong thì không khỏi lắc đầu, còn nghĩ thầm: "Thằng bé này, mệnh Thiên Lương à?"

 

"Mày là ai?" Bà ta đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn 001.

 

Đến bây giờ cô mới có dịp nhìn kĩ người phụ nữ này. Trông gương mặt thì đoán bà ta cùng lắm chỉ hơn 40 nhưng mái tóc dài đã bạc trắng, làn da đã xuất hiện vết chân chim. Lưng cũng đã gù, đôi tay nhăn nhúm nổi đầy gân xanh, chất giọng khàn đặc chẳng khác gì người già.

 

"Người qua đường thôi." 

 

"Mày muốn gì?"

 

"Phá rối chứ làm gì nữa?" Cô nhún vai, bày ra vẻ mặt nhởn nhơ. 

 

"Phá rối?" Bà ta nhướn mày rồi cười nhạt một tiếng sau đó chẳng nói chẳng rằng mà cầm lấy cây kiếm gỗ trên bàn đ.â.m thẳng vào 001. Nhưng kiếm gỗ không đ.â.m được đến người cô mà dừng lại ở một đoạn cách 001 khoảng 5 cm, ở trước cô như có một lớp tường chắn vô hình đang chặn kiếm gỗ lại.

 

001 nhoẻn miệng cười một cái, ngay lập tức kiếm gỗ gãy làm bốn phần. Người phụ nữ kia vô cùng hoảng hốt, bà ta ngẩng đầu lên định chất vấn thì thấy trên trán cô xuất hiện một hoa điền có dạng bốn nửa trái tim chụm vào nhau, có lấp lánh ánh sáng màu xanh da trời.

 

"Mày... rốt cuộc mày là ai?" Bà ta ấp úng.

 

"Chuyện này à?" Cô khẽ nhăn mặt, còn đưa tay lên cằm giả vờ đăm chiêu suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới đáp. "Hình như vừa nãy bọn họ gọi tôi là cái gì đó Tứ Lạc Thần."

 

Nói xong, cô khẽ cong môi rồi nhếch mày liếc sang phía bàn cúng, con hình nhân rơm và những lá bùa lập tức bốc cháy. Sau khi cháy hết còn có một cây cỏ tứ diệp mọc lên từ đống tro. 

 

Còn người phụ nữ kia, bà ta quay lại thấy đám cháy thì lập tức lao tới dập lửa. Nhưng chưa kịp đến nơi thì mọi thứ đã cháy hết. Bà ta nắm lấy vốc tro rồi ôm đầu gào khóc thảm thiết. 

 

Cả người bà ta run rẩy, đôi mắt đỏ ửng, hai má ướt sũng vì vừa rồi khóc. Bà ta liếc mắt lên nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự thù hận, bà ta quát lớn: "Tại sao lại hại con tao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận