Alpha Trauma

Chương 150 - Ngoại truyện đặc biệt 32

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 150: Ngoại truyện đặc biệt 32 – Dấu chấm hết (9)

“Không, không phải vậy……”

Do Hyun nhăn nhẹ đôi mắt, thả Woo Yeon ra khỏi vòng tay mình. A, thật muốn ôm em ấy thêm một chút nữa. Woo Yeon ngoan ngoãn lùi lại một bước.

Do Hyun ngập ngừng một lát, rồi chỉnh lại cà vạt, ánh mắt hơi né tránh.

“……Cái này là anh định tạo bất ngờ cho em.”

Woo Yeon còn chưa kịp hỏi anh đang nói gì, thì Do Hyun đã nhặt chiếc áo khoác bị rơi xuống, lấy ra một thứ từ túi áo bên trong. Một chiếc hộp bằng nhung, và thứ nằm bên trong……

“……Nhẫn sao?”

“Ừ, nhẫn.”

Do Hyun cười gượng gạo. “Lại sai sót nữa rồi.” Anh lẩm bẩm, rồi nhìn xung quanh một lượt, sau đó đặt Woo Yeon đang ngơ ngác ngồi xuống băng ghế. Woo Yeon ngồi xuống như bị thôi miên. Do Hyun hạ thấp người, quỳ một chân xuống trước mặt cậu.

“Yeon à.”

Anh ngước lên nhìn Woo Yeon. Giống như ngày hôm ấy, ngày mà mưa hoa anh đào rơi lả tả, ngày mà cậu quyết định từ bỏ anh, rồi lại dần dần chìm đắm vào anh lần nữa. Woo Yeon nhìn xuống Do Hyun, đôi mắt mở to.

“Tốt nghiệp rồi chúng ta kết hôn nhé.”

“……”

Trong giây lát, cậu không thể hiểu được lời anh vừa nói. Một lần, hai lần, cậu chớp mắt, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng. Thấy Woo Yeon mãi vẫn chưa có phản ứng gì, Do Hyun lại nhẹ nhàng nói.

“Anh sẽ làm em hạnh phúc.”

“……”

“Anh sẽ chịu trách nhiệm…… Anh sẽ nói chuyện với chủ tịch.”

Do Hyun lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, cầm lấy bàn tay trái của Woo Yeon. Anh đặt chiếc hộp lên băng ghế có chiếc áo khoác, rồi chọn ngón áp út và đeo chiếc nhẫn lấp lánh vào. Ngay cả khi làm một hành động nhỏ nhặt như vậy, đầu ngón tay anh vẫn run rẩy.

May mắn thay, chiếc nhẫn vừa vặn với tay cậu. Do Hyun nhìn ngón tay thẳng tắp của cậu một lúc lâu, rồi đan những ngón tay mình vào tay cậu. Bàn tay của anh to và thô ráp hơn tay Woo Yeon, siết chặt lấy tay cậu.

“Sống cùng nhau nhé, Yeon à.”

Woo Yeon hiểu, “sống cùng nhau” mà Do Hyun nói không chỉ đơn giản là sống chung. Ý của anh là một mối quan hệ rõ ràng hơn, đó là trở thành người một nhà và cùng nhau chung sống.

“……A.”

Đến lúc này, cậu mới thực sự cảm nhận được tất cả. Gương mặt tươi cười của Do Hyun, và dấu vết trên ngón tay cậu, tất cả ùa về như một cơn sóng. Thời gian như ngừng trôi giờ đã bắt đầu chảy lại, hơi ấm từ bàn tay đan chặt của cả hai lan tỏa.

“Em đồng ý chứ?”

“……”

Gương mặt tươi cười của Do Hyun khác hẳn so với bình thường. Đôi mắt hơi nhăn lại, trông như đang ngại ngùng. Rõ ràng anh đang cười rất đẹp, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự căng thẳng của anh.

“……Em.”

“……”

“Em……”

Woo Yeon nên nói gì đây? Cổ họng nghẹn ứ khiến cậu không thể thốt nên lời. Cảm xúc trong lòng dâng trào, vui mừng đến nỗi cậu cảm thấy lo lắng.

“Em đồng ý.”

“……”

“Em sẽ kết hôn với anh……”

Nghe được lời này, Do Hyun cười như thể tan chảy ra. Đôi mắt cong cong của anh chứa đựng đầy sự rung động như gió xuân. Nhưng cậu còn chưa kịp nhìn kỹ nụ cười ấy, anh đã nhẹ nhàng áp trán mình lên bàn tay trái của cậu.

“A……”

“……”

“Thật may quá.”

Không biết anh đã căng thẳng đến mức nào. Cậu vẫn cảm nhận được sự run rẩy trong bàn tay anh. Chẳng lẽ anh đã nghĩ cậu sẽ từ chối sao? Do Hyun bật cười, rồi kiên quyết nói.

“Lời cầu hôn sẽ để sau, anh sẽ làm nó thật hoành tráng.”

“Bây giờ cũng rất tuyệt rồi mà……”

Do Hyun ngẩng lên khi nghe lời nói theo phản xạ của cậu. Anh đặt lên chiếc nhẫn mà cậu vừa đeo một nụ hôn, rồi khẽ nhắm mắt lại. Sau đó, anh ngước lên nhìn Woo Yeon và thì thầm.

“……Anh sẽ đối xử tốt với em.”

Đó là một cách nói sáo rỗng, nhưng cậu biết đó là một lời hứa chân thành từ tận đáy lòng anh. Woo Yeon cũng thả lỏng biểu cảm của mình, Do Hyun khẽ liếc xuống.

“Vậy nên…… đừng gặp gỡ ai khác nhé, Yeon à.”

“……”

Đó là một lời nói đột ngột. Đến mức Woo Yeon đang cười toe toét cũng phải khựng lại. Cậu cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ. Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ, một câu nói đầy quyết đoán vang lên.

“Anh không thể chia tay em.”

Lời nói ấy nghe như một lời đe dọa. Woo Yeon cũng cảm thấy như vậy, nên cậu không có ý định phản bác, nhưng vấn đề là câu nói tiếp theo lại mang một cảm giác đầy bức bối.

“Đã có anh ở đây rồi, sao em còn có thể nhận lời giới thiệu từ người khác chứ?”

“……Dạ?”

Bàn tay đang đan chặt của cả hai siết chặt hơn. Không đến mức đau, nhưng cũng đủ để cậu giật mình. Woo Yeon tròn mắt, ngơ ngác hỏi lại.

“Em có nhận lời giới thiệu nào đâu?”

Chuyện quái quỷ gì thế này? Giới thiệu người khác cho cậu? Thật hoang đường, đến nỗi cậu ngỡ như tất cả chỉ là một giấc mơ.

“Jin Ah……”

Do Hyun lên tiếng, nhưng rồi lại im bặt. “Jin Ah?” Woo Yeon thầm nghĩ, nghiêng đầu khó hiểu. Do Hyun khẽ cau mày.

“Jin Ah nói sẽ giới thiệu một người con trai cho em.”

“……Con trai?”

Woo Yeon chớp mắt. Jin Ah và con trai. Hai điều này khi đặt cạnh nhau làm cậu nghĩ ngay đến một người.

“Bạn trai của Jin Ah sao?”

“……”

Biểu cảm của Do Hyun thay đổi. Lần này, có vẻ như anh không hiểu được lời Woo Yeon nói. Gương mặt Do Hyun cứng đờ, như muốn hỏi cậu đang nói gì vậy. Woo Yeon đành kể cho anh nghe chuyện mà cậu mới biết gần đây.

“Jin Ah có bạn trai rồi.”

Chẳng lẽ anh cũng không biết sao? Cậu cứ nghĩ là anh trai thì chắc chắn sẽ biết chứ, nhưng nếu không để ý thì có lẽ anh cũng không hay.

“Nên cậu ấy nói sẽ giới thiệu người đó cho em……”

“……Ha.”

Một tiếng thở ngắn bật ra, như thể anh vừa nhận ra điều gì đó. Do Hyun nhếch mép, hỏi thẳng.

“Chuyện em nói trên điện thoại là về chuyện này sao?”

“Điện thoại? À…… Không, em ở cùng cậu ấy lúc cậu ấy gọi.”

‘Vậy mà anh ấy không cho mình nghe giọng anh ấy’. Woo Yeon nhăn mặt vì tiếc nuối, Do Hyun khẽ thở dài. Anh vẫn cau mày như cũ, hỏi lại lần nữa để chắc chắn.

“Em nói cậu ta đẹp trai cũng là nói về bạn trai của Jin Ah à?”

“Vâng, Jin Ah cho em xem ảnh rồi.”

Cũng đẹp trai thật, nhưng không bằng anh.

“Kim Jin Ah……”

Giọng nói trầm thấp của Do Hyun làm Woo Yeon bất giác rùng mình. Cậu chưa từng thấy anh tức giận, nhưng cậu biết anh đáng sợ đến mức nào khi nổi giận. Như cái cách anh thẳng tay đánh nhau với Kang Jun Sung khi hắn quấy rối cậu, hay như cái cách anh xử lý tên tiền bối biến thái trước đây.

“……Đã có anh rồi thì sao em còn cần người khác giới thiệu chứ?”

Thế nên Woo Yeon dè dặt lên tiếng bênh vực Jin Ah. Ý của cậu là sao anh lại tin vào lời đó chứ. Tất nhiên, cậu không nói rằng ngay cả khi không có anh thì cậu cũng sẽ không nhận lời giới thiệu.

“Như vậy là ngoại tình đó.”

“……”

Do Hyun ngơ ngác, như thể vừa bị ai giáng một cú vào đầu. Một câu nói hết sức bình thường với anh lại trở thành điều gì đó mới mẻ.

“……Phải ha.”

Đầu óc anh có vấn đề sao?

Giọng nói lẩm bẩm của anh lọt vào tai Woo Yeon. Cậu chợt nghĩ, có lẽ những ngày vừa qua cũng chẳng hề dễ dàng với anh. Giống như cậu đã phải trải qua những khó khăn, Do Hyun chắc hẳn cũng rất mệt mỏi. Có lẽ anh cũng chẳng thể chợp mắt và chìm trong đau khổ.

“Em không thể chia tay với anh.”

Lời thú nhận khe khẽ của cậu lặp lại chính xác những gì Do Hyun đã nói. Cậu định nói một điều hiển nhiên rằng cậu chỉ có anh, nhưng rồi Woo Yeon đổi ý và nói như thế này.

“Cho dù em có gặp gỡ ai khác, em vẫn sẽ yêu anh nhất.”

Woo Yeon thậm chí còn chưa từng nghĩ đến mối quan hệ với bất kỳ ai khác, và tương lai mà cậu hình dung luôn có Do Hyun ở bên cạnh. Đối với cậu, anh luôn là tuyệt nhất, nhưng không chỉ vì lý do đó mà cậu yêu anh. Cậu yêu con người của Kim Do Hyun, cậu yêu anh, nên cậu chỉ có anh mà thôi.

“Vậy nên xin anh đừng bất an.”

Thực ra, Woo Yeon muốn nói với anh rằng đừng sợ hãi. Rằng em sẽ luôn ở bên anh, vậy nên hãy vứt bỏ những nỗi sợ hãi ấy đi. Nỗi bất an của cậu đều do Do Hyun xoa dịu, vậy nên giờ đến lượt cậu làm điều đó cho anh.

“A……”

Một tiếng thở dài kéo dài thoát ra từ miệng Do Hyun. Anh cúi gằm mặt xuống trong khi vẫn quỳ gối như vậy. Và cùng lúc đó, cậu nhìn thấy những giọt nước rơi xuống sàn.

“……?”

Chẳng lẽ trời mưa sao? Lúc đầu cậu đã nghĩ như vậy. Nhưng bầu trời mà cậu vô tình nhìn lên lại xanh ngắt và quang đãng. Những đám mây trôi lững lờ cũng không hề có dấu hiệu sẽ đổ mưa.

“……?”

Thế là Woo Yeon chậm một nhịp, nhìn lại Do Hyun. Từng giọt nước mắt rơi xuống, để lại những vệt đậm màu trên sàn. Woo Yeon còn chưa kịp chớp mắt, Do Hyun đã đứng phắt dậy.

“Có chuyện……”

Woo Yeon giật mình đứng lên theo anh. Do Hyun lấy một tay che mặt, quay mặt sang một bên. Ha, ngay khi anh thở dài, Woo Yeon lắp bắp gọi anh.

“Anh, bây giờ……”

Anh khóc sao?

Cậu không thể thốt ra lời này. Tiếng thở dồn dập của Do Hyun mang theo những tiếng nấc nghẹn ngào. Vẫn nắm chặt tay Woo Yeon, anh vùi mặt vào tay còn lại và lẩm bẩm.

“Xin lỗi, một lát thôi……”

Giọng anh run rẩy. Giọng nói ướt át của anh hoàn toàn khác với Do Hyun thường ngày. Do Hyun, người điềm tĩnh và trưởng thành, người mà trong mắt cậu luôn là một người thầy, đang khóc.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận